Hạnh Phúc Ấy Liệu Có Phần Em

Chương 24: Ngày kết hôn bất thành




"Anh ghét bỏ tôi sao? Có phải do tôi làm chướng mắt anh không?"

Lần này An Nghiên Hy chọn cách nói lên suy nghĩ của chính mình, nhìn từng lời nói cùng hành động của người đàn ông họ Lăng kia đối với cô có chút khó gần vô cùng.

"Cô nghĩ như vậy??"

"Vậy không phải thế?" An Nghiên Hy vội hỏi ngược lại câu hỏi, cô nhìn hắn với đôi mắt trong vắt.

Lăng Tuấn Hàn cười khẩy, trong bộ dạng mị hoặc vô cùng, anh vội đáp:

"Tùy cô muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi không quan tâm. Nhưng tôi muốn nhắc nhở cô một điều, cô có thật sự muốn bước chân vào nhà họ Lăng hay không?"' (

An Nghiên Hy buồn bã, cô rơi vào suy tư.

"Tôi còn có quyền được lựa chọn sao?"

"Tôi..." Cô ấp úng không muốn nói. Nếu nói thật sẽ làm mất mặt ba mẹ, nhưng nếu không nói thật cô thấy rất không thoải mái. Hai luồng ý kiến cứ hỗn độn đan xen nhau, thực sự không thể chọn bất kỳ cái nào cả!

"Chính tôi còn không tự bảo vệ được bản thân mình, nếu cô trở thành vợ tôi cô nghĩ cô sẽ an toàn sao?"

Lăng Tuấn Hàn bỏ lại câu nói nghiêm túc. Thực tế khi sống ở Lăng gia thì mới hiểu và cảm nhận rõ được người nhà họ Lăng đều rất nhẫn tâm!

Anh không muốn phải tận mắt chứng kiến lại có thêm một người con gái vô tội, khuôn mặt thuần khiết sáng như vậy lại phải vùi dập ở nhà họ Lăng. Thật sự không đáng!!

Lời nói của Lăng Tuấn Hàn khiến An Nghiên Hy phải vụng về suy nghĩ rất rất lâu. Cô tự hỏi, liệu bản thân có thể nào tự mình chống trội để bước từng bước đi qua buội gai nhọn hoắt trước mắt không?

Thật sự rất khó khăn, thật đấy! Một người con gái yếu đuối như cô thật sự không thể! Mỗi một lần nghĩ đến thì lòng lại nguội lạnh đến đau thấu ruột gan, cũng bởi chữ người thân, nó khiến cô mãi không thể sống là chính mình được!

Thử hỏi gia đình không thương, ai sẽ thương cô đây?

"Không sao cả."

"Cô nói gì?"

Lăng Tuấn Hàn khó hiểu, anh đã nói đến thế vẫn cố chấp muốn bước tiếp ư?

"Anh tên Tuấn Hàn đúng không?"



"Cô biết tên tôi?"

"Khi nãy bác gái có nói. Mà anh đừng lo, tôi không phiền đến anh đâu." An Nghiên Hy hồn nhiên nói, tất thảy như mọi thứ đều quá đồi nhẹ nhàng.

Một lúc sau.

Tại Cục dân chính, cả hai người cùng đi vào. An Nghiên Hy thì đẩy xe lăn giúp Lăng Tuấn Hàn, cô không kêu la hay than phiền gì cả, cứ đơn thuần coi mọi chuyện diễn ra ngày hôm nay cố gắng mà nghĩ nó thật thật bình thường.

"Hai người đã suy nghĩ kĩ rồi chứ, chắc chắn?"

Bầu không khí rơi vào ngột ngạt, An Nghiên Hy nhìn Lăng Tuấn Hàn bối rối, hiện tại cô cũng chẳng biết bản thân thế nào nữa.

Kể cả Lăng Tuấn Hàn cũng bức bối khó chịu, thật sự anh không muốn chuyện này xảy ra chút nào cả! Nhưng liệu còn sự lựa chọn nào tồn tại hợp lý khác không?

Cả hai nhìn nhau, ai cũng có riêng cho mình một lý do giấu kín, tồn tại nhưng không đáng kể là bao. Cuối cùng,

An Nghiên Hy đành nhắm mắt ký vào tờ giấy kết hôn trước.

Cô nở vội nụ cười trên môi, lòng thì đang dằn vặt dữ dội nhưng bên ngoài vẫn cố gượng ép nụ cười, mà sao hôm nay nó méo mó đến lạ...

Lăng Tuấn Hàn thì bận suy nghĩ, anh khó khăn cho quyết định của chính mình.

"AN NGHIÊN HY!!!"

Một giọng nói rất to vang lên trong cái sự tĩnh lặng lúc này, giọng quen thuộc đến lạ, An Nghiên Hy bị giật mình đến đánh rơi cả cây bút đang cầm trên tay xuống đất.

Không chỉ riêng một mình An Nghiên Hy mà cả căn phòng làm thủ tục lúc này ai nấy cũng đều kinh ngạc.

"Ai cho phép em kết hôn?" Lục Phong Diễn gằn giọng thật to, anh như muốn hét vào mặt An Nghiên Hy vậy.

An Nghiên Hy run rẩy không ngừng, tại sao Lục Phong Diễn lại xuất hiện ở đây? Cô đâu còn dính dáng gì đến hắn ta đâu chứ, tại sao lại tìm đến cô như vậy?

"Lục Phong Diễn, xin anh giữ chút phép lịch sự tối thiểu." Lăng Tuấn Hàn khó chịu ra mặt.

Lục Phong Diễn nhìn Lăng Tuấn Hàn bằng ánh nhìn sắc bén, sâu trong đôi mắt tam bạch lạnh lẽo ấy bấy giờ như muốn đấm người đến nơi. Lại dám dụ dỗ người của anh cơ đấy, đúng là to gan thật!

"Lăng thiếu nặng lời rồi, tôi chỉ đến để đưa người của tôi đi mà thôi." Lục Phong Diễn nhúng vai, tỏa ý bản thân là người vô tội dạ.



"Người của anh? Ý anh là thế nào?"

Lục Phong Diễn cười khấy, anh đẩy nhẹ cặp kính lên cao, từ tốn nói:

"E là hôm nay Lăng thiếu sẽ bất thành."

Ý tứ trong từng câu từ của Lục Phong Diễn tuy chẳng nói rõ ràng nhưng cũng đủ khiến người nghe có thể cảm nhận rõ. Anh đây là đang đòi lại người của mình đây mà!

An Nghiên Hy từ nãy đến giờ vẫn ngơ ngác ngỡ ngàng, cô rối loạn chẳng hiểu rốt cuộc Lục Phong Diễn là đang muốn gì ở cô.

"An Nghiên Hy, tôi cho em 30 giây bước qua đây!"

"Lục tổng..."

Cô còn chưa kịp nói đã vô tình va phải đôi mắt sắc nhọn của anh, trời hôm nay không rét nhưng vẫn khiến cô phải run lên bần bật. Vội nhìn sang Lăng Tuấn Hàn liền bắt gặp ánh nhìn ngờ vực của anh dáng lên cô... Tình thế của hiện tại lại là đang muốn dồn cô vào thế bí bách!

"Cô cứ đi sang đấy đi." Lăng Tuấn Hàn gật đầu.

Dứt lời, An Nghiên Hy liền chầm chậm bước sang chỗ Lục Phong Diễn đang đứng. Vừa đi lòng lại càng thấy hồi hộp.

"Em lớn gan thật, còn dám trốn đi kết hôn!"

Lục Phong Diễn nói nhỏ vào tai cô, anh dùng âm giọng đủ để cô nghe rõ từng chữ từng chữ một.

Đến lúc này khuôn mặt của An Nghiên Hy mới biến sắc thấy rõ, đây là đang trách cô sao? Nhưng rõ ràng cô và anh chả có quan hệ gì cả, anh lấy quyền gì để can thiệp vào cuộc sống của cô chứ!

"Tôi không có."

"Rõ ràng như thế em còn chối? Mấy ngày không gặp cái miệng nhỏ của em lại biết giảo biện rồi à?

"Tôi..." An Nghiên Hy muốn nói nhưng không cách nào giải thích và bảo vệ bản thân được, lời nói còn chẳng kịp đưa đến miệng đã nghẹn lại không cất nổi thành lời.

"Mọi chuyện cũng ổn thỏa cả rồi, tôi xin phép đưa người của tôi về đây, bảo trọng."

Lục Phong Diễn nắm lấy bàn tay An Nghiên Hy, anh nắm thật chặt, chẳng chừa cho cô gái nhỏ dù chỉ một tia bé nhỏ nào để chống đối lại mình.

An Nghiên Hy hoang mang tột độ, sao Lục Phong Diễn lại hành xử như thế cơ chứ?