Hạnh Phúc Ấy Liệu Có Phần Em

Chương 25: Hâm nóng đồ ăn?




Mấy chục phút trôi qua, An Nghiên Hy lại một lần nữa bị đưa lên xe của Lục Phong Diễn mà không có bất kỳ một lý do thỏa đáng nào.

"Lục tổng, anh lại muốn gì ở tôi? Thật sự đấy, tôi có rất nhiều thứ phải làm, anh đừng bỏ công vô ích vào tôi

ทนีล…"

An Nghiên Hy nghẹn giọng nói, lần nào sự xuất hiện của Lục Phong Diễn cũng khiến cô rối rắm, khó khăn cho những quyết định của bản thân mình.

"Em đang trách tôi?"

"Không có..."

"Ý em là tôi đang cản trở việc tốt của em, phải không?"

"Anh... Lục tổng, xin anh đừng dồn ép tôi vào thế khó xử nữa có được không? Tôi... tôi có gì xứng đáng để anh quan tâm tới đâu chứ?" (1

An Nghiên Hy càng nói càng nghẹn ngào, mắt cô hoen đỏ lên, dường như trong cô đang rất kích động.

Lục Phong Diễn thấy An Nghiên Hy giọng nói và cảm xúc tệ dần đi khiến lòng anh cũng không mấy được vui. Rõ ràng cô đã hoàn toàn gây ảnh hưởng đến cuộc sống của anh mất rồi!

"Sao phải cố chấp như vậy?"

An Nghiên Hy nhìn anh ngơ ngác, ý anh nói rốt cuộc là gì? Lục Phong Diễn lúc nào cũng khiến cô khó khăn trong việc suy nghĩ.

"Rồi sẽ có một ngày An Nghiên Hy em sẽ hiểu." *

--

"Nhã, cậu điều tra mối quan hệ giữa An Nghiên Hy và Lục Phong Diễn giúp tôi."

"Lục Phong Diễn á? Cậu đùa tôi à, thông tin của hắn ta kín cỡ nào đâu phải cậu không biết, bảo tôi điều tra chả khác gì bỏ công vô bổ à?"

"Mà còn nữa, An Nghiên Hy lại là ai? Là cái người kết hôn với cậu?"



Người đàn ông tên Nhã khó hiểu khó đoán nói bằng giọng lớn qua điện thoại.

"Ừm."

"Lần này tôi không thể giúp cậu được rồi, thông tin về An Nghiên Hy cậu đã biết, còn cái tên mặt lạnh Lục Phong Diễn kia thì tôi đầu hàng." (1

Lưu Nhã bó tay cứu không nổi, ai thì được chứ dính tới chủ tịch tập đoàn Lục Thế thì chịu rồi. Thông tin hiếm hoi, khó săn vô cùng!

"Thật không còn cách nào sao?"

"Thật!"

Lăng Tuấn Hàn suy ra đăm chiêu hồi lâu, quả thật rất khó khăn, một người quyền thế ngúc trời danh tiếng vang xa thế vậy chứ thông tin bảo mật vô cùng chặt chẽ. Ngoài thực tế trên báo cũng chỉ là những tin đồn chưa biết đúng sai ra sao.

"Được rồi, cúp máy đây."

Nói là làm Lăng Tuấn Hàn không để lãng phí một giây một phút nào cả, cứ thể tắt máy ngang.

Bên này, Lưu Nhã nghiến răng ken két vì tức điên. Nhờ vả bất thành cái là giở thối ngang ngược như thế, đúng là con người khó ăn khó ở!

Cơn mưa nặng hạt bất chợt đổ ào xuống từng ngóc ngách con đường, hiện tại đang vào giờ trưa, trên bầu trời bấy giờ cũng chỉ còn lại một sắc xám u ám và âm u.

Bên trong căn biệt thự trang trọng, bóng dáng An Nghiên Hy hiu quạnh ngồi bên một góc trên ghế sofa thật khiến người ta nhìn vào mà đau lòng.

Lần này Lục Phong Diễn lại đưa cô về một căn biệt thự khác, đúng là người giàu ở đâu cũng có nhà có cửa, thay đổi chỗ ở nhanh đến choáng ngợp.

Khi nãy Lục Phong Diễn đưa cô về đến đây, anh còn chưa kịp bước chân vào nhà đã có một cuộc gọi khẳng từ ai đó nên đã vội rời đi ngay. Thế nên mới tạm để An Nghiên Hy một mình ở đây như vậy.

Căn biệt thự này rộng lớn nhưng do nó cũng ít được anh để tâm đến nên không có bất kỳ một người làm nào ở đây cả. Và hiện tại chỉ có duy nhất một mình An Nghiên Hy đang ở đây.

Ngồi một góc suy nghĩ vu vơ, An Nghiên Hy chìm dần vào giấc ngủ lúc nào chả hay biết, nằm thu người trên chiếc sofa chặt hẹp, cô ôm gọn bản thân bằng một vòng tay yếu ớt của chính mình.

An Nghiên Hy đi vào giấc ngủ không bao lâu thì phía bên ngoài thoáng qua vài tiếng động nho nhỏ.

Lục Phong Diễn về đến nơi với một thân âu phục ngời ngợi, tôn lên dáng dấp cao ráo và vững chắc của anh. Đặt từng bước chân không nhanh không chậm mà dần bước vào trong nhà.



Tay cầm vài túi đồ nhỏ nhỏ, Lục Phong Diễn từ tốn đặt chúng lên chiếc bàn một cách nhẹ nhàng mà không gây tiếng động. Đập vào mắt anh là thân ảnh nhỏ bé đang ngon giấc trên chiếc sofa chặt hẹp.

Anh khẽ cười nhẹ, chẳng hiểu sao dạo này mỗi khi nhìn thấy An Nghiên Hy lòng anh thấy ấm áp lên hẳn, mặc dù cô hơi ương bướng hay cãi hay cự anh.

Nghĩ lại hôm nay cũng thật may mắn, nếu không phải anh kịp đến nơi thì cô đã... Nghĩ tới thôi đã thấy không vui nối rồi. (1

Vội bế bồng An Nghiên Hy lên, anh uyển chuyển di chuyển lên lầu, đi vào phòng rồi đặt cô nằm vào giường rộng có nệm êm ái hơn.

"Em làm tôi phân tâm rồi..."

Lục Phong Diễn bỏ lại câu nói và đứng hồi lâu rồi mới đi ngược lại xuống lầu, trả lại bầu không khí yên tĩnh cho cô được ngon giấc.

Vài tiếng đồng hồ sau.

An Nghiên Hy thoát khỏi cơn say giấc bởi tiếng động và mùi khét lèn lẹt thoang thoảng bay trong gió. Chẳng biết chúng phát ra từ đâu, nhưng cô nghe mùi rất gần!

Vội bật người dậy, cô ba chân bốn cần mở cửa phòng mà chạy nhanh ra ngoài, theo cảm tính nên chăng kịp nghĩ ngợi đã cấp tốc đi nhanh xuống lầu. Ngó nghiêng ngó dọc cô mới phát hiện sự cố phát ra từ trong nhà bếp!

Khói đen bốc lên thoang thoảng mùi khét lẹt khó ngửi, đập vào mắt cô là thân ảnh cao lớn của Lục Phong Diễn đang loay hoay ở đấy.

"Anh đang làm gì vậy?" Ánh mắt cô ngờ vực nhìn anh hỏi song đó là đi nhanh đến tắt luôn cái bếp mà anh đang để bóc khói nghi ngút kia.

"Tôi chỉ muốn hâm nóng lại đồ ăn thôi."

Hâm nóng đồ ăn? Thế mà bốc khói đen nghi ngút kiểu này ư?? Anh có đang thực sự hâm nóng lại đồ ăn không vậy, hay đang muốn đốt nhà đây?

Đầu óc An Nghiên Hy nổi lên vô vàn những câu hỏi thực tế

Một lúc sau. Sau khi cái nồi nấu ngưng khói bốc thì mới trả lại một nhà bếp sáng sủa. Lúc này An Nghiên Hy mới xoay sang Lục Phong Diễn nhìn anh với ánh nhìn thắc mắc và khó hiểu.

Nhìn thôi cũng đủ hiểu người nấu vụ này tài cỡ nào rồi đấy. Có thể để khói bốc lên mà vẻ mặt vẫn điềm tĩnh thì

chac chi co moi Luc Phong Dien. Ding la lan da tien An Nghien Hy duoc tan mat thay!