Hạnh Phúc Ấy Liệu Có Phần Em

Chương 26: Hứng lấy cơn đau




"Anh... anh không biết nấu ăn???" An Nghiên Hy ngờ vực hỏi.

Lục Phong Diễn khuôn mặt không biến sắc, vội đáp lời ngay: "Um, đúng là có một chút."

Không biết nấu ăn mà có một chút? Là sao?? Đầu An Nghiên Hy loạn xạ vì những câu từ mà Lục Phong Diễn dùng có chút khó hiểu.

Bây giờ cứ tiếp diễn tình hình cho anh nấu thì sớm muộn cũng thay luôn cả căn phòng bếp mới mất thôi, thế nên là An Nghiên Hy xưng phong giúp đỡ

"Hiện tại chỗ thức ăn này cũng không thể ăn được nữa rồi, nhà anh còn nguyên liệu nào khác để chế biến không?"

"Trong tủ lạnh , em xem được món nào thì lấy."

An Nghiên Hy nghe theo lời anh, cô đi về hướng tủ lạnh rồi mở ra xem xét, cũng may vẫn còn một vài nguyên liệu dùng được.

"Chỗ này chỉ có thể làm được khoảng mấy món đơn giản thôi, tôi..."

"Em cứ làm đi, tôi ra ngoài trước."

Lục Phong Diễn bỏ lại câu nói rồi quay lưng rời đi, để lại đó An Nghiên Hy ngơ ngác đứng nhìn trong dáng vẻ khó xử.

Bên ngoài này, sau khi rời khỏi phòng bếp Lục Phong Diễn liền nở rộ nụ cười gian xảo trên môi. Đúng là lần này anh cố tình thật, cũng vì rảnh rỗi quá nên muốn kiếm chuyện chút thôi.

Mà đúng là lần này thu được lợi nhuận thật, được hẳn cô tận tay nấu cơ. Tuy chưa nếm thử tay nghề của An Nghiên Hy bao giờ nhưng trong anh vẫn có chút háo hức mong chờ kết quả.

Bẻ hướng đi ra sân vườn, Lục Phong Diễn lấy điện thoại ra và gọi một cuộc đi cho ai đó, khoảng 10 phút sau mới di chuyển vào lại nhà.

Chẳng biết là chuyện gì quan trọng mà anh lại kín đáo đến mức thế, trong căn biệt thự hiện tại cũng chỉ có hai người vậy mà anh vẫn không thôi cái tính cách đa nghi của mình được.

Khuôn mặt hớn hở lúc nãy bây giờ đã tiêu biến sạch, chẳng biết cuộc gọi vừa rồi có gì không vui mà lại khiến Lục Phong Diễn thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt nhanh như vậy.

Sau khi nấu xong đồ ăn, An Nghiên Hy mới bận bịu bưng bê vào bàn ăn. Cô dùng sự nhanh nhẹn của bản thân để hoàn thành công việc trong thời gian ngắn nhất có thể

Khi Lục Phong Diễn đi vào cũng là lúc cô hoàn thành xong việc đặt đồ ăn lên bàn.

"Nhanh vậy à?"

"Xin lỗi Lục tổng, tôi chỉ làm được bao nhiêu thôi, tôi..."

"Được rồi, ngồi vào bàn đi, ăn xong rồi tôi có chuyện cần trao đổi với em."

Bàn ăn với bầu không khí yên tĩnh hơn bao giờ hết, tay nghề của An Nghiên Hy đúng là khá tốt, nên là Lục Phong Diễn ăn một cách vô cùng ngon miệng. Chỉ riêng phần An Nghiên Hy lại không dám động đậy.



Một lúc sau. Tại phòng khách.

"Em có muốn mức lương ổn định hơn không?"

Câu hỏi vội vàng đột ngột của anh khiến lòng cô dao động dữ dội, về chuyện tài chính, đúng thật cô rất muốn ổn định.

"Có, nhưng ý của anh là..."

"Bên cạnh tôi."

An Nghiên Hy ng người, ý anh chẳng biết là mục đích gì, cô không thể dễ dàng đồng ý như vậy được!

"Lục tổng, bên cạnh anh rốt cuộc là có ý gì? Tôi không hiểu!"

"Em chỉ cần ở bên cạnh tôi, chỉ cần hiểu như thế là đủ!"

Lần này đề xuất của anh hoàn toàn đặc biệt, khác biệt hẳn và dường như là trường hợp đầu tiên anh muốn giữ một người con gái ở lại bên cạnh mình.

An Nghiên Hy vẫn không thể hiểu được lí do vì sao Lục Phong Diễn lại để xuất như vậy, nói thật thì cô thấy cả hai hoàn toàn khác một trời một vực. Một người nằm trên đỉnh cao như anh, còn một người bật thấp như cô sao có thể chung một nhịp sống được cơ chứ!

An Nghiên Hy rất khó xử, cô không biết nên thế nào cho vẹn toàn, đầu óc thì lúc này thực sự trống rỗng.

Lục Phong Diễn nhìn cô bằng ánh nhìn rất sâu, trong lòng anh cùng lúc này cũng mang theo sự thắc mắc khó giải đáp. Rốt cuộc An Nghiên Hy có điểm gì đặc biệt?

--

"Cậu làm sao đấy???"

"Cậu đã điều tra kỹ lưỡng chưa mà lại quyết định như vậy hả? Lỡ như cô ta cũng giống với những người phụ nữ khác thì sao? Một lần trải nghiệm vẫn chưa đủ mệt à?"

Đằng Khải nóng ruột nóng gan phiền não mà trầm giọng nói. Nhắc tới phụ nữ đúng là phiền phức, chỉ cần một lần bước sai cũng đủ mang theo ám ảnh cả đời mà!

Trường hợp cưỡng chế ám ảnh này Đằng Khải xưng danh đứng top!

"Tôi cũng không biết bản thân có đang đi đúng hay không, nhưng tôi cảm thấy An Nghiên Hy thật sự rất khác biệt." Lục Phong Diễn nóc cạn ly rượu đỏ mới trầm lạnh nói.

"Có phải cậu thích An Nghiên Hy rồi không?"

"Không biết."

"Yêu mà không biết là thế nào?? Cậu giỡn mặt à?"



"Cậu nói nhiều quá rồi đó! Hỏi mãi."

"Tạm gác chuyện này sang một bên đi, chuyện hệ trọng trước mắt tôi muốn nói với cậu đây." Đằng Khải nghiêm túc nói.

"Nói đi."

"Diệp Thanh Dao hiện tại đã xuất hiện tại Vân Đô, sắp sửa đi đến Lục gia."

"Diệp Thanh Dao."

"Ừm! Từ đây đến tối chắc chắn cậu sẽ bị réo về nhà cho mà xem, nghe nói cô ta không chấp nhận với đề nghị từ hôn, hiện tại đã trực tiếp từ nước ngoài bay về."

Vốn dĩ Đằng Khải biết được thông tin này là vì bên cạnh Diệp Thanh Dao có người của anh, nên chuyện biết được thông tin không hề khó khăn gì.

"Reng reng."

Đằng Khải lắc đầu chán ngán, vừa nhắc đã tới, đúng là lần này kiếp nạn đến thật rồi. Diệp Thanh Dao vốn rất giảo quyệt, ca này coi bộ khó nhằn rồi đây.

"Đúng là phụ nữ thực sự rất phiền phức!" Đằng Khải càu nhàu mắng.

Lục Phong Diễn vẫn im lặng không nói, xem ra lần này anh phải đích thân về Lục gia một chuyến để giải quyết ổn thỏa. Anh cực ghét những người cố chấp không đúng chuyện!...

An Nghiên Hy sau khi về đến nhà liền chậm rãi đi vào trong. Trong căn nhà nhỏ lúc này đang vang vọng nhiều thứ tiếng khác nhau, chói tai đến mức khiến bước chân cô nặng nề.

"Ông trách tôi?"

"Trách bản thân ông đi thì đúng hơn, nếu không phải ông cố chấp giữ lại nó thì đâu đến nỗi như hôm nay!"

Xoảng!

Tiếng ly thủy tinh vỡ nát chói tai vang lên, họ lại cấu xé lẫn nhau, đổ lỗi, trách cứ, cứ thế mà ồn ào với đủ thứ tiếng

khac nhau.

An Nghiên Hy khổ sở chậm bước lê cả tấm thân bước dần vào căn phòng khách nhỏ hẹp. Cô không thể can thiệp nổi vào cuộc cãi vã, cũng không cách nào hòa giải được xung đột.

Răng cắn chặt, bàn tay thì run rẩy không ngừng. Vốn cô ám ảnh với tiếng thủy tinh vỡ, nhưng vào thời điểm của hiện tại cô làm gì còn có quyền được lựa chọn yếu đuối đâu chứ, ngoài gắng gượng ra cô có thể làm gì?

Và rồi chính bản thân An Nghiên Hy phải đứng đấy và hứng chịu lấy những sự bực tức của họ, thậm chí cô cũng phải bị thương vì bị tác động lên cơ thể và họ cũng đánh rất nhiều đòn tâm lý vào tinh thần.

Thử hỏi xem, đây là địa ngục hay một gia đình? Tra tấn một đứa con, một cô gái vô tội với tuổi thơ không màu hồng thì có lợi ích gì vậy nhỉ? Chỉ là để thỏa mãn và xem An Nghiên Hy như một nơi để họ có thể trút hết bao nhiêu sự câm giận lên người thôi sao?