Hạnh Phúc Không Ở Cuối Con Đường

Chương 30: (Hồi Tưởng) Hỏi Thăm Nhà Cậu




Vương Nhất Bác về đến Tĩnh Thất thấy ba mình đang ngồi ở bàn trà ngoài sân. Cậu dắt xe dựng gọn vào một chỗ rồi lên tiếng.

- Ba đến sao không gọi con? Muộn như này rồi ba không nghỉ ngơi sớm mai còn đi?

Ông Vương mỉm cười:

- Không sao, ba gặp con một lúc rồi về.

Vương Nhất Bác lấy chìa khóa mở cửa Tĩnh Thất.

- Ba vào trong này cho ấm, bên ngoài lạnh lắm.

Ông Vương "Ừ" rồi đứng lên đi vào bên trong. Ông nhìn quanh, mọi thứ vẫn vậy, trong phòng ngoài những vật dụng sinh hoạt hàng ngày thì chỉ có lego. Con trai ông không có nhu cầu mua sắm nhiều, từ nhỏ đã thích lego rồi vì vậy mỗi lần ông đi thi đấu hay công tác đều mua về làm quà cho cậu. Con trai ông thực ra rất đơn giản, không cần những thứ cầu kì xa hoa, chỉ cần sự quan tâm của người thân là đủ.

Vương Nhất Bác mang ra cho ông cốc trà nhạt.

- Ba ngồi đi ạ.

Ông Vương ngồi xuống thảm bên chiếc bàn nhật.

- Con đi đâu về muộn thế?

Vương Nhất Bác cũng ngồi đối diện ông.

- Con đi loanh quanh một lúc cho thoáng thôi.

Ông Vương gật đầu.

- Ừ.

Rồi cẩn thận nhìn con.

- Tiểu Bác, về việc của mẹ con...

Vương Nhất Bác cắt ngang lời ông.

- Ba, con không bận tâm đến bà ấy, người đó không còn là mẹ con nữa rồi.

Ông Vương.

- Tiểu Bác.

Vương Nhất Bác nhìn ba.

- Ba à, con sớm đã quen rồi, từ sau lần đó con đã hoàn toàn không còn tìm kiếm sự yêu thương từ bà ấy, con đã triệt để tâm niệm rằng đời này con không có mẹ. Ba cũng đừng buồn, con không sao, thực sự không sao.

Ông Vương trầm ngâm, ông biết lúc này mà nói ra sự thật có khi còn khiến con trai ông tổn thương hơn.

Vương Nhất Bác nhìn ba.

- Sáng mai con sẽ đưa ba và anh ra sân bay.

Ông Vương.



- Để ba bảo lái xe đưa đi được rồi, con nên đến trường thì hơn.

Vương Nhất Bác.

- Không sao, con muốn tiễn ba với anh.

Ông Vương gật đầu.

- Thôi được, vậy sáng mai bảy giờ ba lái xe qua đây, mấy ba con mình đi ăn sáng rồi ra sân bay.

Vương Nhất Bác.

- Vâng.

**********

Tiêu Chiến bước dọc hành lang, đến lối rẽ thì nghe đám sinh viên đang xì xào to nhỏ.

- Chẳng phải cô Tú Văn vì Vương Nhất Bác mà chuyển đi sao?

- Này, cậu nói nhỏ thôi, để đến tai cậu ta là mệt đấy.

- Nhưng sao cậu lại cho rằng chính Vương Nhất Bác khiến cô Tú Văn phải chuyển đi?

- Các cậu thật chẳng biết gì. Cô Tú Văn thích thầy Tiêu như thế, mà hễ ai thích thầy Tiêu là đều bị cậu ta phá rối đến mức phải chuyển trường.

- Vương Nhất Bác này trước giờ chưa từng để ai vào mắt, vậy mà không ngờ giờ lại nhìn trúng thầy Tiêu.

- Cũng phải thôi, thầy Tiêu đẹp thế mà, ai nhìn chẳng thích. Haizz...nhưng hoa đẹp cũng chỉ có thể đứng ngắm từ xa thôi, không thể liều cái mạng nhỏ này được.

- Vương Nhất Bác tuy bá đạo nhưng cũng thật soái quá đi, nếu cậu ấy có thể nhìn tôi một cái thì tôi cũng mãn nguyện.

- .....bla.....bla.....

Rồi tiếp theo là cả một rổ dưa của các cô gái. Tiêu Chiến yên lặng nghe rõ từng lời, tay nắm quai cặp hơi siết lại.

**********

Tiêu Chiến bước vào giảng đường, các sinh viên đều đứng dậy chào. Anh ra hiệu cho mọi người ngồi xuống rồi nhìn một lượt, mắt dừng lại ở chỗ trống bên cạnh Vu Bân, vài giây yên lặng rồi mới bắt đầu bài giảng của mình.

Tan học, Vu Bân vừa đeo ba lô định ra về cùng Tống Kế Dương và Vương Hạo Hiên thì chợt nghe Tiêu Chiến gọi lại.

- Vu Bân, em ở lại gặp tôi một chút.

Vu Bân dừng chân, tay ra hiệu cho Tống Kế Dương và Vương Hạo Hiên ra ngoài đợi, cậu tới gần bàn giáo viên, nhìn anh.

- Thầy Tiêu có việc gì thế ạ?

Tiêu Chiến bước ra khỏi bàn.

- Hôm nay tôi không thấy Vương Nhất Bác đến lớp, có chuyện gì sao?

Vu Bân.

- Không có gì đâu ạ, cậu ấy có chút việc thôi.



Tiêu Chiến nhìn Vu Bân.

- Em cho tôi địa chỉ nhà Vương Nhất Bác được không? Tôi cần gặp cậu ta có việc.

Vu Bân nhìn anh hơi thắc mắc nhưng cũng không hỏi, cậu nói.

- Nhà thì Vương Nhất Bác không về đâu, nếu thầy muốn tìm cậu ấy hãy đến Võ Lâm Đường.

Tiêu Chiến:

- Võ Lâm Đường?

Vu Bân gật đầu.

- Vâng, đó là võ quán nhà cậu ấy, Vương Nhất Bác sống ở đó.

Tiêu Chiến.

- Vậy ra cậu ta là con trai của võ sư Vương Khải Nhân à?

Vu Bân.

- Thầy biết sư phụ?

Tiêu Chiến.

- Ngài ấy nổi tiếng như vậy có ai mà không biết.

Vu Bân.

- Vâng. Bọn em cũng sẽ đến đó bây giờ, thầy có muốn đi cùng không?

Tiêu Chiến lắc đầu.

- Thôi, trưa nay tôi phải về nhà có việc, chiều sẽ qua tìm cậu ta sau, cảm ơn em.

Vu Bân.

- Không có gì, vậy em về trước.

Tiêu Chiến gật đầu. Vu Bân bước ra cửa chợt quay đầu lại.

- Thầy Tiêu.

Tiêu Chiến nhìn cậu.

- Gì thế?

Vu Bân lại lắc đầu.

- À..không, không có gì. Tạm biệt thầy.

Nói rồi cậu đi thẳng ra ngoài, Tiêu Chiến nhìn theo cảm giác như Vu Bân muốn nói gì đó.