[Harry Potter Đồng Nhân] Thầy Tốt Bạn Hiền

Quyển 3 - Chương 133




Winter nhận được thư của Harry, rất để ý về chuyện quan trọng mà anh đã nói. Không bao lâu sau thì ông đi tới thung lũng Godric.

Harry đã ở chỗ này chờ ông.

“Anh muốn làm gì?” Winter chú ý tới hai người cạnh Harry, nhưng nếu Harry không tránh họ thì Winter cũng biết chuyện này không cần thiết phải giấu diếm.

“Trường Sinh Linh Giá.” Harry nhìn Winter, nói từng chữ, “Tôi muốn biết về Trường Sinh Linh Giá.”

Winter nhíu mày.

“Winter, tôi cần ông giúp.” Harry chân thành nói.

“Tôi chưa từng tìm hiểu về nó.” Winter nói nhẹ, “Nhưng tôi biết nó.”

Trường Sinh Linh Giá là pháp thuật hắc ám cực kỳ tà ác, dù là ở phù thủy hắc ám nó cũng bị bài xích, người có lý trí đều biết không thể phân tách linh hồn mình, nếu không làm sao một người có thể đầy đủ?

Chỉ tiếc khi Tom tiếp xúc với Trường Sinh Linh Giá là thời kỳ thiếu niên, lúc đó thư viện Hogwarts đã thanh lọc một lần mà còn tiêu hủy toàn bộ sách liên quan tới Trường Sinh Linh Giá, nhưng không ngờ vẫn còn một quyển lại để Tom tìm được. Bộ sách không trọn vẹn, không có ai dẫn tường, khiến thiếu niên cực kỳ khát vọng với quyền lực và sức mạnh chìm sâu vào ảo giác mà tri thức không trọn vẹn đắp nặn nên.

Tom ghét cái chết, sinh mệnh của phù thủy không đủ khiến y thỏa mãn, nên y muốn chế tạo Trường Sinh Linh Giá. Đến khi y rốt cuộc chế tạo được lại có người quay đầu nói với y rằng Trường Sinh Linh Giá cực kỳ nguy hiểm thì không còn tác dụng nhiều nữa.

“Anh không nên chú ý tới nó.” Winter lạnh băng mang theo ít tức giận, “Nó quá nguy hiểm.”

“Ừm, tôi biết nó nguy hiểm.” Harry có vẻ bất đắc dĩ, “Trên thực tế, Winter à, không ai hiểu sự nguy hiểm của nó bằng tôi.” Kể cả Tom, chắc cũng không biết đến tột cùng Trường Sinh Linh Giá nguy hiểm tới mức nào.

“Vậy anh không nên tiếp xúc với nó.” Winter nói như đinh đóng cột.

“Tôi phải làm vậy, Winter.” Harry nghiêm túc nói, “Tôi chỉ có thể làm vậy.”

Im lặng một lúc lâu, Winter hỏi: “Lý do…”

Nếu lý do không đầy đủ thì Winter cảm thấy mình sẽ không để Harry tiếp xúc với Trường Sinh Linh Giá. Ông cũng không hiểu nhiều về Trường Sinh Linh Giá nhưng có thể nhận ra, thứ kia không nên để Harry chạm tới. Nó quá tà ác.

Harry im lặng một lúc lâu.

Winter cũng không thúc giục anh, một bên Draco đẩy Hermione, nói gì đó bên tai cô. Hai vợ chồng vùi đầu như đang thương lượng chuyện gì đó, hai người đang tâm sự nặng nề không chú ý tới.

“Harry…” Cuối cùng Hermione giúp Harry ra quyết định. Cô gật đầu với Harry.

Harry hiểu được ý cô, ếm các thần chú chung quanh.

“Winter, chuyện này ngay cả Tom cũng không biết.” Harry vén tóc mái lên, để lộ vết sẹo trước mắt Winter, “Có liên quan tới vết sẹo trên trán tôi…”

Giờ phút này, Tom đang kiểm tra hôn lễ. Y cầu hôn Harry rất vội vàng, nhưng chuẩn bị hôn lễ cũng cực kỳ sung túc.

Còn nửa tháng nữa là tới hôn lễ của họ, Tom không cho phép xảy ra sai lầm nào. Đối với tất cả đồ dùng cho hôn lễ, y đều xem qua, lúc trước Harry đã loại những vị khách cần mời, nếu Harry muốn bỏ thì Tom cũng tôn trọng quyết định của anh. Dù là y, cũng không muốn hôn lễ của họ mang hơi hướng chính trị.

Harry nói không cần, vậy họ không cần.

“Lord.” Sau khi Izanas chết, Mulciber thế thân cô ta, có thể nói, trước khi Lucius và Snape xuất hiện, người Tom tin tưởng nhất chính là cậu, “Thứ ngài muốn tìm.” Cậu lấy ra một cái túi nhỏ, bên trong có một thứ bị tấm da dê bọc kỹ.

“Xác định là không tìm lầm chứ?” Tom bình tĩnh cất nó đi.

“Bầy tôi có thể chắc chắn.”

“Ngươi làm rất tốt.” Tom nói, “Việc kia làm đến đâu rồi?”

“Gần đây bầy tôi nhận được một tin, nhưng không thể xác định có phải kẻ chúng ta muốn tìm không, đã phái người theo dõi.”

“Tiếp tục làm, cứ là người có khả năng thì không thể loại trừ.”

“Vâng.”

Tom ngồi trên ghế, lấy ra cái nhẫn mình lấy được từ khi gặp được Harry.

“Bốn năm cũng đủ để tên kia trưởng thành.” Tom nói nhẹ.

[Tom?] Nagini tới cạnh y, [Cậu thật sự muốn tiếp tục nghiên cứu sao?]

[Ừ.] Người biết được việc Tom làm, ngoài Harry cũng chỉ có Nagini.

[Nhưng bên Harry…]

[Tạm thời đừng nói cho Harry, Nagini.] Tom nói, [Đợi khi ta thành công, Harry sẽ không cảm thấy ta nghĩ kỳ lạ nữa.] Không phân tách linh hồn mình, để Trường Sinh Linh Giá được làm ra giữ liên hệ nhất định với linh hồn của mình, lúc gặp nguy nan có thể giữ tính mạng cho bản thân.

Đây là suy nghĩ của Tom mấy năm gần đây, giới hạn của Harry chính là sự đầy đủ của linh hồn y, nhưng Tom luôn muốn kéo dài cuộc sống như Trường Sinh Linh Giá, nếu thành công, y có thể nói cho Harry biết.

Nhưng nếu thất bại, vô cùng có thể chính là một Trường Sinh Linh Giá khác được sinh ra. Chỉ là y chắc chắn Trường Sinh Linh Giá mới sẽ không có sai lầm như bốn năm trước.

Tuy nhiên với Harry, dù sai hay đúng thì đều là không nên.

Y biết Harry rất muốn linh hồn y đầy đủ. Nghiên cứu kéo dài Trường Sinh Linh Giá, khi thành công dù Harry tức giận nhưng mình cũng có thể khiến Harry nguôi giận, dù sao y cũng không phân tách linh hồn mình. Chỉ là bây giờ thì chưa được, y biết nếu nói với Harry về tính toán của mình thì Harry chỉ nói đó là viện cớ, Harry cực kỳ nhạy cảm về “Trường Sinh Linh Giá”, y cảm thấy mình nói với Harry sau khi thành công thì tốt hơn.

Có thể nói, hiện tại y không chỉ muốn chế tác Trường Sinh Linh Giá, mà y khát vọng chế tác một số thứ, có thể bảo vệ mình khi tính mạng bị uy hiếp. Chỉ là nó quá tương tự với nghiên cứu Trường Sinh Linh Giá. Vẫn nên chờ một chút thì hơn. Tom khe khẽ thở dài.

Nagini đã đi khỏi.

Giờ y nên nghĩ, dù sao bốn năm người kia cũng có thể trở lại nước Anh. Nghĩ đến đây, Tom nhíu mày trong nháy mắt. Người kia là một nhân tố không ổn định, y không thể để hắn còn sống. Nếu Mulciber xác nhận người bị theo dõi là hắn, vậy cũng là lúc y nên hạ sát thủ rồi.

Ngay khi Tom đang tính toán kế hoạch thì ở một góc London, trong nhà bị Mulciber giám thị, một thanh niên mới hơn 20 tuổi đang nhíu mày.

“Chủ nhân.” Phù thủy quỳ trước mặt hắn có đôi mắt trống rỗng, “Bên ngoài có người theo dõi chúng ta.”

“Ta biết.” Đôi mắt hắn đỏ tươi như máu, thậm chí làm người ta khó nhận ra được con ngươi, “Chủ hồn đa nghi, dù hiện tại liên hệ linh hồn giữa y và ta đã hoàn toàn cắt đứt, nhưng y sẽ không để ta sống trên cõi đời này.” Không chỉ vì hắn là chứng cứ sai lầm của chủ hồn, mà vì chủ hồn không thể cho phép một kẻ không khác về tính cách lại có cùng dã tâm tồn tại.

“Chủ nhân, chúng ta phải làm gì?”

“Không làm gì.” Thanh niên cười lạnh, “Nếu chúng ta có hành động thì chủ hồn sẽ cảnh giác, chỉ khi giả vờ như vô ý thì dù y đoán được là ta cũng sẽ cảm thấy ta chỉ có chỉ số thông minh 16 tuổi.”

Người trước mắt, đúng là Trường Sinh Linh Giá đã chạy khỏi quyển nhật ký của Tom lúc trước, bốn năm đủ để hắn tìm được một cơ thể mà còn cắn nuốt linh hồn đối phương, biến thành của mình. Bốn năm cũng đủ để hắn xây dựng thế lực của bản thân, không thể so sánh với chủ hồn nhưng ít nhất cũng có thể không phải lo lắng về tính mạng khi bị chủ hồn đánh tới. Dù trong thế lực hắn có một số người bị hắn khống chế, nhưng hắn có thể đảm bảo lòng trung thành của họ.

Mà Tom cũng tính chuẩn thời gian, người trước mắt vừa về nước, mà Tom đã sai thuộc hạ phải tìm được nơi người này ở. Người trước mắt, là chứng minh cho sai lầm của Tom, là chứng minh cho sai lầm khi y chế tác Trường Sinh Linh Giá vào thời niên thiếu. Tom không thể cho phép mình có sai lầm, càng không cho phép một người không khác mình tồn tại trên thế giới này.

Người này chỉ có thể sống khi kẻ kia không tồn tại. Lời nguyền đã từng thuộc về Harry và Voldemort, thế nào mà lại rơi lên đầu hai người trong thời không này. Chỉ tiếc họ còn chưa biết.

“Chúng ta đã đủ mạnh rồi, Lell.” Hắn cười khẽ, “Cũng là lúc để chủ hồn biết chúng ta tồn tại.”

“Xin tuân theo lời ngài.” Đối phương quỳ trên mặt đất, trong giọng nói cung kính có chút gì đó trống rỗng.

“Đừng động tới kẻ bên ngoài, khi đi xã giao các ngươi cũng phải chú ý đừng để hắn thấy được, nghe nói gần đây Chúa tể Hắc ám sẽ tổ chức một hôn lễ?”

“Vâng, còn nửa tháng nữa.”

“Vậy trong nửa tháng này, chúng ta không thể để chủ hồn quá yên bình.” Hắn nâng cằm lên, giọng nói mang theo ít thú vị.

“Vâng.”

“Khi ra ngoài phải cẩn thận, đừng bại lộ thân phận hắc phù thủy của ngươi.”

“Vâng.”

“Còn tên…” Hắn nhớ tới lúc mình bị phân tách, lời thề trong lòng chủ hồn, sự không cam lòng và chắc chắn, giờ đã trở thành bộ phận bướng bỉnh nhất trong tính cách hắn, “Từ hôm nay trở đi, tên của ta, là Voldemort.”

Khi hắn bị phân tách, được gửi gắm hy vọng, không phải là khát vọng muốn thoát khỏi tử vong của chủ hồn sao? Một khi đã vậy, cái tên “Voldemort” hoàn toàn xứng đáng cho hắn!