Nguyên Diệu Đế trước mắt hoàn toàn không phải dáng vẻ trong tưởng tượng của Lý Kình.
Cậu biết kim thượng còn trẻ tuổi, vốn cậu cho rằng mình sẽ nhìn thấy một đế vương hoang đường hai mắt vẩn đục, tẩm dâm mỹ sắc*, tham lam hỏng người, nhưng không ngờ được nam tử này lại tuấn tú thanh tịnh tố nhã, một thân bạch y tựa trích tiên như vậy.
* Hoang dâm chìm đắm trong sắc đẹp
Y không mặc đế bào long trọng, chất liệu của đạo bào tay rộng như mây như sương, làm nổi bật lên vóc người cao gầy tuấn nhã. Vì chưa cập quan nên tóc đen nửa buộc sau lưng, từng sợi tóc tơ buông xuống tôn lên sắc da như tuyết, dưới lông mày hẹp dài là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, to mà có thần, sáng chứ không đục, khóe mắt hơi cong lên, chỉ thấy toàn bộ sao trời xa xôi đều đang nằm trong đó.
Nếu không phải người đang ở trong hoàng cung, nếu không phải xung quanh đều là cung nhân đang hạ mi rũ mắt, nếu không phải phụ thân mình đang run rẩy sợ hãi quỳ một bên, thì Lý Kình tuyệt đối sẽ không tin rằng người trước mắt là vị hoàng đế bệ hạ hoang dâm vô độ, tùy ý làm xằng làm bậy kia.
“Kình Nhi!” Lý Nghĩa Hải thấp giọng quát một tiếng.
Lý Kình lúc này mới bừng tỉnh hoàn hồn, vội vàng hành lễ: “Thảo dân Lý Kình, cung thỉnh bệ hạ thánh an!”
Ung Lý cười nói: “Không cần đa lễ, đứng lên cả đi.”
Phụ tử hai người đứng dậy, cúi đầu đứng trong điện.
Trong lòng Ung Lý chỉ có lễ bộ, nào quan tâm đến thiếu niên choai choai Lý Kình này, toàn bộ tâm tư của y đều đặt trên người Lý lão đầu bụng phệ kia.
Y đã lấy được người từ trong tay Thẩm Quân Triệu, vậy thì phải lôi kéo cho tốt, không dám nói có thể khiến lão tiểu tử(1) này một lòng hướng về y, nhưng vẫn có thể đưa ra đầy đủ lòng thành, để lão biết y muốn cứu lão, cũng chỉ có y có thể cứu lão.
Chú Thích (1)
Đế vương tâm thuật, Ung Lý xưa nay đều làm không tồi, dưới sự phối hợp đồng thời của ân uy, Lý Nghĩa Hải không ngừng tạ chủ long ân.
Lý Kình đứng bên cạnh lại tim đập như trống. Những việc cậu trải qua trong một ngày này quả thực là nhấp nhô trập trùng, mười năm cần cù đọc sách đã hóa thành bọt nước, trong lòng cậu có oán có hận có giận, oán thiên đạo bất công, hận đế vương hoang đường, giận bản thân vô năng.
Nhưng hiện tại nhìn thấy Nguyên Diệu Đế, nghe được giọng nói ôn hòa và lời nói an ủi của y, cậu chỉ cảm thấy trái tim mình đang thình thịch nhảy dựng lên.
Bệ hạ không hề hồ đồ.
Bệ hạ chính là quân chủ anh minh đương thời.
Bệ hạ yêu thích cậu.
Ù một tiếng, lồng ngực của thiếu niên mười bảy tuổi đã sắp nổ tung rồi.
Lý Nghĩa Hải không giống đứa con trai bảo bối đơn thuần chưa trải sự đời của mình, lão đã nhiều lần chứng kiến thủ đoạn đế vương của Ung Lý, từ lâu đã quên mất lực sát thương từ vẻ bề ngoài của vị này rồi.
Mỗi ngày đều nói lời sắc bén, làm việc gian trá, hơn nữa Lý đại nhân còn là người có tính tình thẳng thắn “toàn thiên hạ không có ai đẹp bằng thê tử của ta”, nào biết gương mặt này của Ung Lý đã mê hoặc con lão tới mức thần trí mơ hồ rồi.
Thật ra việc này cũng là trùng hợp.
Nếu Lý Nghĩa Hải không chuẩn bị tâm lý cho con mình, nếu lão không nói với Lý Kình rằng bệ hạ nhìn trúng cậu, vậy thì Lý Kình thẳng thắn không kém gì cha mình cũng sẽ không có suy nghĩ về phương diện này.
Dù bệ hạ có đẹp đến mấy thì vẫn là quân.
Lý Kình cần cù đọc sách thánh hiền mười năm, một lòng chỉ muốn vì quân vì quốc vì dân đền ơn chung thân, sao có thể sinh ra suy nghĩ kỳ cục như vậy.
Đáng tiếc là mới bắt đầu đã sai rồi.
Ung Lý vô cùng vừa lòng với sự thức thời của Lý Nghĩa Hải, y nhìn dáng vẻ sợ hãi bất an của lão, liền biết lão đang sợ Thẩm Quân Triệu.
Suy cho cùng thì lão vẫn là người từng làm việc nhiều năm dưới tay Thẩm Quân Triệu, hơn bất cứ ai khác, Lý Nghĩa Hải biết rõ thủ đoạn của Thẩm Quân Triệu lợi hại đến mức nào —— tuy lão không biết mình đã chọc giận Thẩm tướng ở đâu, nhưng lại biết Thẩm tướng sẽ không bỏ qua cho bất cứ con cá lọt lưới nào, cũng sẽ không để lại tai họa tiềm tàng cho bản thân.
Ung Lý trấn an lão hồi lâu, chỉ thiếu điều nói thẳng ra rằng: “Ái khanh yên tâm, chỉ cần sau này ngươi làm việc hợp lý, sửa chữa cái tật xấu nhỏ tham tài này, thì trẫm vẫn sẽ trọng dụng ngươi như cũ.”
Ung Lý cũng đã xem qua chiết tử tố cáo Lý Nghĩa Hải, chẳng qua chỉ là quản lý không nghiêm, tham ô thu tiền….. cũng may là Lý Nghĩa Hải vẫn biết nặng nhẹ, những tội lão phạm phải đều nằm trong phạm vi Ung Lý ngầm cho phép, đều là tật xấu nhỏ không tạo thành tổn thương thực chất.
Pháp chế của Đại Ung được kế thừa từ tiền triều, quy định rất hà khắc. Có điều vi quân chi đạo, ngoại pháp nội thánh(2), Ung Lý hiểu rất rõ đạo lý nước trong quá thì không có cá. Đại thần cũng là người, lòng người phức tạp, khăng khăng cưỡng ép sẽ dễ bị cắn ngược, trái lại, dung túng ở một mức độ thích hợp sẽ càng có thể phát huy những năng lực khác.
Chú Thích (2)
Mấy việc xấu kia của Lý Nghĩa Hải, nặng thì cách chức xét xử, nhẹ thì phạt bổng nửa năm.
Xử lý như nào thì còn phải xem lão có tác dụng không, có thể dùng không, có thích hợp để dùng không.
Tuy đã có được lời hứa của Ung Lý nhưng Lý Nghĩa Hải vẫn chưa thể an lòng, có điều không phải lão coi thường Ung Lý mà sự thực là do lão quá sợ Thẩm Quân Triệu.
Lão chẳng hiểu sao mình lại rơi vào giữa hai người đế tướng này, thực sự là lung lay chờ đổ!
Ung Lý hiểu suy nghĩ của lão, nhưng dù thế nào y cũng không thể nói ra rằng mình đã làm nũng với Thẩm tướng, đã dỗ Thẩm Quân Triệu tới ngoan ngoãn rồi đi!
Nguyên Diệu Đế vẫn cần mặt mũi!
Ung Lý nói tiếp: “Cứ yên tâm, Thẩm tướng bên kia, trẫm đã thông báo rồi.”
Một lời này đã thắng thiên ngôn vạn ngữ, mắt Lý Nghĩa Hải sáng ngời: “Bệ hạ…”
Ung Lý mỉm cười.
Lý Nghĩa Hải nước mắt ròng ròng: “Đại ân của bệ hạ, thần ngày sau nhất định sẽ máu chảy đầu rơi, đến chết mới ngừng!” Cơ mà ngài có thể bỏ qua cho Kình Nhi bảo bối nhà ta không ô ô ô.
Lão đang nghĩ vậy thì chợt nghe thấy Ung Lý đã dẫn câu chuyện tới trên người Lý Kình: “Nghe nói năm nay ngươi đi thi rồi?”
Trái tim của Lý cha già thắt lại.
Giọng của Lý Kình run run: “Hồi bẩm bệ hạ, thảo dân vừa qua thi viện(3), hiện đang chuẩn bị thi hương.”
Chú Thích (3)
Ung Lý vừa lòng nói: “Không tồi, tuổi trẻ đầy triển vọng.”
Lý Kình vội nói: “Bệ hạ quá khen, thảo dân ngu dốt, đi thi khá muộn.”
Ung Lý quan sát cậu một lát rồi đột nhiên hỏi: “Năm nay bao tuổi?”
Đây là đang hỏi “sinh thần bát tự” sao, Lý Nghĩa Hải lại con mẹ nó muốn khóc rồi!
Lý Kình kính cẩn hồi đáp, Ung Lý trầm ngâm: “Vừa vặn là độ tuổi đẹp nhất.”
Lời này của Ung Lý hoàn toàn không có ý tứ dơ bẩn gì, y chỉ cảm thấy rằng mười bảy tuổi đi thi, không sớm không muộn, ngay lúc vững vàng nhất. Không hổ là thế gia đại tộc, không vội vã không nóng nảy, từ từ mưu tính, rất có thể vừa thi đã đạt giải nhất.
Cũng là nội hàm thế gia mới có thể giữ được bình tĩnh như vậy.
Nhưng lời này rơi vào tai Lý lão đầu trong lòng có quỷ thì lại thành một ý nghĩa khác ——
Không phải là độ tuổi đẹp nhất thì còn gì nữa.
Nếu lớn thêm một chút thì Kình Nhi đã hoàn toàn trưởng thành, sẽ không phải dê vào hang cọp nữa ô!
Lời nói đến tận đây, Lý Nghĩa Hải đã không còn đường rút lui nữa, chỉ có thể căng chặt da đầu chủ động nói: “Khuyển tử vẫn luôn ngưỡng mộ học vấn của bệ hạ, muốn ở lại xin chỉ dạy một hai, không biết bệ hạ có thành toàn?”
Theo lý mà nói thì lời này hơn vượt giới hạn.
Tuy nói rằng hoàng đế là lão sư của học tử toàn thiên hạ, lúc thi đình còn là hoàng đế tự mình chọn tam giáp, nhưng Lý Kình chỉ là một cống sinh tầm thường, nào có tư cách xin thánh thượng chỉ dạy.(4)
Chú Thích (4)
Ung Lý nghe thấy cũng sửng sốt, nhưng chẳng mấy chốc đã hiểu ra ——
Lý lão đầu này thật là cẩn thận, thế mà lại không tiếc đưa con nhỏ vào cung làm “con tin”.
Cũng nhát gan quá rồi, y đã nói mình sẽ bảo vệ lão bình an, sao có thể nuốt lời.
Ung Lý đang định nói không cần như vậy, nhưng y lại nhìn thấy hai vai run rẩy và dáng vẻ nước mắt giàn dụa của Lý Nghĩa Hải, trông rất có ý tứ muốn gửi gắm*……
Chú Thích *
Lòng Ung Lý mềm xuống: thôi vậy, nếu y không đồng ý thì sẽ khiến lão già này kinh hoàng đau tim mất.
“Nếu đã vậy,” Ung Lý nhìn về phía Lý Kình. “thì ở lại đi.”
Lý Nghĩa Hải khóc càng dữ dội, lão run bần bật nói: “Tạ chủ long ân!”
Lý Kình cũng quỳ xuống tạ ơn.
Ung Lý không kìm được mà có chút nghi ngờ: Lý lão đầu cảm động đến mức đó sao?
Nguyên Diệu Đế giờ này khắc này đã sớm quên mất lời nói bừa mình từng nói.
Cái gì mà thiếu niên thanh tú, cái gì mà lập làm hậu.
Nghĩ cái gì thế, Lý Kình đâu có chỗ nào giống Thẩm Quân Triệu… Khụ, không đúng, hậu cung của Nguyên Diệu Đế toàn là mỹ nhân cùng đường, tuyệt đối không có cái loại con của thần tử này!
Lý Nghĩa Hải đi rồi, Lý Kình bị đưa xuống sắp xếp, tâm trạng của Ung Lý khá tốt.
Triệu Tuyền thêm một nắm hương rồi hỏi về việc bữa tối.
Ung Lý không thể giữ Thẩm Quân Triệu lại nên cũng chẳng có mấy hứng thú với việc tối nay ăn gì, bèn nói: “Trẫm đọc chiết tử thêm một lúc.”
Triệu Tuyền đáp lời: “Vâng.”
Buổi chiều Tử Nan thường ngồi thiền minh tưởng, lúc này người hầu bên người y sẽ là Triệu Tuyền.
Ung Lý đọc một lúc rồi lơ đãng nói: “Đúng rồi, ngươi mang nghiên mực này tới tặng cho Lý Kình đi.”
Người đã ở lại đây rồi, vậy thì phải trấn an cho tốt. Lý Nghĩa Hải quy phục như vậy, y cũng nên đáp lại hợp lý.
Triệu Truyền vội nói vâng.
Ung Lý liếc nhìn thấy một cây bút lông sói cán ngọc, lại nói: “Cầm luôn cái này đi đi.”
Triệu Tuyền tinh mắt, vừa nhìn đã biết đó là vật quý được triều cống* không lâu trước đây, là thứ ngàn vàng khó cầu, bệ hạ thật sự rất thương xót Lý công tử.
Chú Thích *
Sau khi đưa tặng hai thứ đồ, Ung Lý cảm thấy đã khá đủ rồi, thế là y tiếp tục đọc chiết tử.
Triệu Tuyền nhận lệnh đi làm việc, tiểu đồ đệ của gã nhích tới gần nói: “Sư phụ, vị Lý công tử này……”
Triệu Tuyền lườm nó một cái: “Đừng có coi thường! Lý công tử này rất được thánh tâm, thân thế lại bất phàm, không chừng sẽ là nhân vật tôn quý có thể vấn đỉnh lục cung*.”
Chú Thích *
Triệu Tiểu Tuyền suy cho cùng vẫn còn nhỏ tuổi ngây thơ, vẫn chưa bị ma sát thành tinh: “Thánh thượng thật sự muốn lập nam hậu ạ?”
Triệu Tuyền gõ cho nó một phát: “Cẩn ngôn thận hành!”
Triệu Tiểu Tuyền vội che đầu lại: “Dạ dạ.”
Triệu Tiểu Tuyền người nhỏ gan lớn, lời nó nói ra đều là việc trong lòng Triệu Tuyền.
Gã dù sao cũng là ngự tiền thái giám, nhìn mặt đoán ý là việc tất yếu.
Hôm qua thánh thượng muốn đòi Lý công tử từ chỗ Lý đại nhân, Lý đại nhân chạy nhanh như thỏ, ai ngờ sáng nay lại sinh biến, Lý đại nhân không thể không đưa con trai yêu vào cung.
Bệ hạ từng nói: Trẫm rất vừa ý hắn, chi bằng lệnh cho hắn vào cung, nắm giữ phượng ấn.
Đều nói quân vô hí ngôn, việc này sợ là sẽ thành thật mất thôi!
Triệu Tuyền đi ngang qua Điện Dung Hoa, nhìn bên trong hiu quạnh lạnh lẽo, không khỏi thở dài —— Dung Quý Nhân đáng thương.
Lại nói đến Ung Lý bên này, y bận đến tận lúc đói bụng.
Triệu Tuyền lo lắng nhưng không dám khuyên nhiều, thấy Ung Lý đứng dậy thì vội nói: “Thánh thượng, người muốn dùng bữa chưa ạ?”
Ung Lý chăm chú đọc chiết tử nên không biết đã qua bao lâu, y còn tưởng sắc trời chỉ vừa tối xuống, bèn hỏi: “Lý Kình đang ở thiên điện? Trẫm đi xem hắn.”
Lòng Triệu Tuyền giật nảy: Thế này là muốn sủng hạnh rồi! Bệ hạ đối xử với Lý công tử thật khác biệt!
Ung Lý ra ngoài rồi mới thấy trăng sáng treo cao, y liền nhận ra canh giờ không đúng, nhưng lời đã rời miệng, cũng không tiện quay về nữa.
Thôi vậy, đi gặp thiếu niên đó thôi, bị phụ thân ném vào cung làm con tin, chỉ e là đang rất sợ hãi.
Nguyên Diệu Đế tiếc tài, nghĩ thiếu niên Lý gia sau này có khi sẽ thành nhân tài rường cột, đầy lòng y bây giờ chỉ có suy nghĩ đối xử tốt với cậu.
Ung Lý bên này vừa vào trong thiên điện thì bên kia đã có thám tử đi thẳng tới Thẩm phủ.
Đêm hôm khuya khoắt, Thẩm tướng còn chưa nghỉ ngơi, vẫn đang xử lý việc công như cũ.
Thám tử phịch một tiếng quỳ xuống.
Tâm trạng của Thẩm Quân Triệu cực kém, giọng nói cũng lạnh hơn ngày thường: “Nói.”
Thám tử vội nói: “Bệ hạ, bệ hạ thu nhận Lý Kình, vừa mới vào trong phòng hắn rồi ạ.”
Rầm một tiếng, thư án gỗ huỳnh đàn mới thay lại hỏng rồi.
Thẩm Quân Triệu đứng dậy, đồng tử đen kịt: “Truyền Kim Lân vệ.”
Thám tử sợ ngây người: xong rồi xong rồi, Thẩm tướng muốn bức cung làm phản rồi!
Trong chớp mắt này, Thẩm Quân Triệu thực sự muốn bao vây hoàng cung, trói Nguyên Diệu Đế vào, nhốt y lại, khiến y không thể hái hoa ngắt cỏ được nữa!
Thẩm Quân Triệu ráng sức hít sâu, đè đau đớn trong lồng ngực xuống rồi lạnh giọng nói: “Bao vây Lý phủ cho ta, truy nã tội thần Lý Nghĩa Hải!”