Hậu Cung Của Trẫm Nổi Lửa Rồi

Chương 9: Gặp thánh nhan




Thẩm Quân Triệu rất hiếm khi tức giận.

Những việc từng trải qua lúc nhỏ giúp hắn hiểu rõ rằng tức giận là việc vô dụng nhất, không thể khống chế tình cảm của mình, vậy thì chỉ có thể rước lấy chê cười, khiến bản thân càng lúc càng nhục nhã.

Kiêu ngạo trong xương cốt khiến hắn không cho phép mình bị bất cứ kẻ nào coi thường, càng không cho phép bản thân bị trêu đùa chọc ghẹo.

Nhưng mà, Ung Lý là một ngoại lệ.

Bắt đầu từ ngày gặp gỡ ấy, đã là ngoại lệ.

Trần Thỉnh phịch một tiếng quỳ xuống, không dám thở mạnh một hơi.

Mặt Thẩm tướng đông lại như sương, thư phòng đã sắp thành hầm băng, Trần Thỉnh ngờ rằng mình chỉ cần chít một tiếng thôi là sẽ có ngay kết cục giống cái thư án làm từ gỗ huỳnh đàn kia!

Sớm đã biết Thẩm tướng công phu lợi hại, nhưng không ngờ lại bá đạo đến mức này —— thư án kia được điêu khắc nguyên khối, độ cứng của gỗ huỳnh đàn không hề kém, thế mà một chưởng rơi xuống đã vỡ thành hai nửa, thực sự là khiến người kinh hoàng.

Công phu bậc này, nếu Thẩm tướng tìm được cơ hội ở một mình với kim thượng……

Sau lưng Trần Thỉnh thấm ra một mảng mồ hôi lạnh.

Thẩm Quân Triệu đè lửa giận xuống rồi lạnh giọng hỏi: “Bệ hạ gặp được con thứ của Lý Nghĩa Hải vào lúc nào?”

Trần Thỉnh vội đáp: “Nghe nói là vào tiệc Trung Thu năm ngoái ạ.”

Lồng ngực Thẩm Quân Triệu như vừa bị kim đâm một chút: “Ý ngươi là, bệ hạ nhớ mong hắn gần một năm rồi?”

Từ tiệc Trung Thu năm ngoái đến hôm nay, quả đúng là sắp tròn một năm rồi.

Thực ra Trần Thỉnh không rõ vì sao Thẩm tướng lại hỏi những việc này, nhưng gã không dám không đáp, thậm chí còn không dám đáp qua loa. Gã tỉ mỉ kể rõ một lượt: “Lời này là do chính miệng kim thượng nói ra, theo thuộc hạ suy đoán thì trước kia Lý Nghĩa Hải dựa vào đại nhân nên kim thượng không dám vọng động, hiện tại Lý Nghĩa Hải đã sa sút thành kẻ bị vứt bỏ, kim thượng liền dâng lên lòng tham sắc kia……”

Thẩm Quân Triệu: “Đi ra.”

Trần Thỉnh vẫn chưa phản ứng kịp.

Một cái nghiên mực nện xuống, giọng nói của Thẩm Quân Triệu vẫn bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa mưa bão giông gió: “Cút ra ngoài.”

Trần Thỉnh vội khom mình lui ra, đến tròng mắt cũng không dám xoay loạn chút nào.

Nghiên mực chất lượng cao rơi xuống cạnh chân gã cũng đã vỡ thành mảnh vụn, Trần Thỉnh thầm may mắn rằng Thẩm tướng đã hạ thủ lưu tình, chứ nếu nghiên mực này đập vào người gã thì chắc chắn sẽ phải liệt giường mấy tháng mất!

Sau khi ra khỏi thư phòng, Trần Thỉnh mới dần thả lỏng ra.

Tiểu tư của Thẩm phủ đi lên đón, hỏi gã có muốn tới phòng trà nghỉ ngơi không, nhưng Trần Thỉnh chỉ muốn nhanh về nhà hoặc đi tìm Tôn Thiếu Hoài cho bớt chút sợ hãi thôi.

Có điều gã không dám đi, Thẩm tướng chỉ bảo gã cút ra ngoài chứ không cho gã cút về nhà, nhỡ đâu hắn tiêu giận rồi lại muốn truyền gã tới thì phải làm sao? Gần đây có khá nhiều việc, nào là sông Kinh bị ách tắc khiến vận tải đường thủy trì trệ, nào là lễ Vạn Thọ sắp tới sẽ có sứ thần tới chúc mừng, còn có Tổng binh(1) ở các nơi bằng mặt không bằng lòng……

Chú Thích (1)
Nghĩ đến những việc này, Trần Thỉnh cũng không khỏi hỏa khí công tâm.

Chẳng trách Thẩm tướng lại tức giận, trong lúc loạn trong giặc ngoài như thế này mà đầy lòng kim thượng chỉ có yêu thích sắc đẹp và những việc dơ bẩn như cưỡng đoạt thần tử, thực sự khiến người lạnh lòng!

Trần Thỉnh cũng không dám tới phòng trà, chỉ chờ ngoài thư phòng, đợi Thẩm tướng tiêu giận rồi lại truyền gã vào.

Trong thư phòng, ngón tay của Thẩm Quân Triệu đụng phải tờ giấy Tuyên có viết hai từ “Quân Vi” kia.

Thánh quân chi lý?

Ngón tay thon dài của hắn động đậy, “Quân Vi” trên giấy Tuyên liền biến thành mảnh vụn.

Thư án đổ rồi, nghiên mực hỏng rồi, đến cả mấy cây bút lông sói rất được Thẩm tướng yêu thích cũng rơi tán loạn trên mặt đất.

Thẩm Quân Triệu hít nhẹ một hơi rồi dựa lưng vào ghế thái sư.

Trong phòng yên tĩnh, bên ngoài chỉ có tiếng côn trùng râm ran, Thẩm Quân Triệu nhắm mắt vào, vận khí bình ổn lại tâm trạng.

Sớm đã biết rõ tính tình của Ung Lý, hắn việc gì phải tức giận.

Nếu tức giận chỉ vì chút việc nhỏ này thì mấy năm nay hắn đã bị ép đến tức chết rồi.

Vả lại.

Ung Lý là chủ nhân của thiên hạ này, hậu cung ba nghìn thì có sao.

Hắn tính là cái gì.

Dưới gầm trời này, hắn chính là người không có tư cách hỏi đến những việc ấy nhất.

Thẩm Quân Triệu nhấc tay lên, cánh tay chắc khỏe dưới tiễn tụ(2) che khuất hai mắt.

Chú Thích (2)
—— A Triệu…… A Triệu……

—— Cho trẫm ôm một chút.

—— Trẫm mềm chân.

—— Ta chẳng dễ dàng gì mới ra ngoài một chuyến, Tử Du giúp đỡ cho ta trọn vẹn một lần đi.

—— Tử Du ca ca.

Cho nên y dỗ hắn cả một ngày, chính là vì Lý Kình?

Thẩm Quân Triệu đột nhiên đứng dậy rồi đẩy cửa sổ thư phòng ra: “Trần Thỉnh.”

Trần Thỉnh đang chờ bên ngoài giật mình sợ hãi, không ngừng tự cảm thấy may mắn vì mới nãy không ngu ngốc rời đi: “Có thuộc hạ.”

Đồng tử Thẩm Quân Triệu đen thẫm: “Dâng chiết tử, buộc tội Lý Nghĩa Hải.”

Ung Lý ngươi đã muốn Lý Kình, còn hòng được cả lễ bộ ư?

Không đời nào.

Trong cung, Ngự thư phòng.

Cho dù giữa trưa không được ngủ một giấc nhưng Nguyên Diệu Đế vẫn thoải mái phê chiết tử.

Tử Nan hầu ở một bên, nhìn Ung Lý tự mình phê tấu chương.

Thời gian này Ung Lý có nhiều lúc để Tử Nan cầm bút, y thuật miệng, một là bởi chiết tử quá nhiều, nếu viết hết từng cái thì có thể sẽ khiến hoàng đế mệt chết, thứ hai là để duy trì một chút cảm giác xa cách, không phải mỗi chiết tử đều đáng được hoàng đế tự tay ngự phê.

Nhưng hôm nay tâm trạng Ung Lý rất tốt, không ngại viết nhiều chữ hơn một chút, cũng không ngại cho mấy đại thần cẩn thận tận tụy dâng chiết tử ít mặt mũi.

Ung Lý: “Cần phải xem trọng việc sông Kinh ách tắc, Tử Nan giúp trẫm nhớ kĩ.”

Tử Nan đáp: “Vâng.”

Ngày trước Ung Lý chỉ cần nhìn thấy chiết tử của các Tổng binh là sẽ nổi trận lôi đình, nhưng hôm nay lại chỉ giễu cợt cười: “Ngông cuồng, tưởng trẫm thật sự không dám động vào bọn họ à!” Dứt lời liền ném sang một bên, không muốn vì thế mà ảnh hưởng tới tâm trạng tốt đẹp của mình.

Còn có một loại chiết tử khiến Ung Lý vừa yêu vừa hận, đó chính là những chiết tử tâng bốc Thẩm Quân Triệu.

Nếu nhìn từ góc độ ý trung nhân thì Nguyên Diệu Đế rất vui mừng, Thẩm Chiêu Quân ngàn tốt vạn tốt, dù khen thế nào cũng không quá đáng!

Cũng vẫn nhìn từ góc độ ý trung nhân, nhưng Ung Lý lại rất không vui vẻ, tại sao người người đều mơ ước Thẩm Chiêu Quân của y vậy!

Đương nhiên còn có một góc độ đế vương, đó chính là…… cái đám loạn thần tặc tử các ngươi, con mẹ nó rặt một lũ chỉ biết chia rẽ quan hệ của trẫm và Thẩm tướng!

Hôm nay đầy lòng Ung Lý đều là Thẩm Quân Triệu, chỉ cảm thấy tài văn chương của những đại thần này thật xuất sắc, khen đến mức rất có mánh khóe, làm y nhìn mà vui theo.

Mắt thấy y sắp đọc một chiết tử hết thời gian nửa chén trà, Tử Nan bèn nhắc nhở: “Bệ hạ.”

Ung Lý: “Khụ……”

Tử Nan nói: “Người đã đọc gần một canh giờ rồi, tốt hơn nên nghỉ một lát, bần tăng pha một ấm trà cho người.”

Ung Lý cũng cảm thấy hai vai hơi nặng, bèn nói: “Tử Nan vất vả rồi.”

Nguồn gốc quan hệ giữa Ung Lý và Tử Nan rất sâu.

Lúc nhỏ hai người là láng giềng sống ngay cạnh nhau, có tình cảm cùng nhau trưởng thành.

Phần tình cảm này không giống với tình cảm giữa Ung Lý và Thẩm Quân Triệu, lúc Ung Lý quen biết Thẩm Quân Triệu thì đã là hoàng tử, mà lúc gặp gỡ Tử Nan thì vẫn là con trai của thương hộ.

Lúc đó chiến loạn mới bắt đầu, tiên đế ở bên ngoài dẫn binh, vợ con đều ở lại trong nhà. Thân thể của mẫu thân Ung Lý vẫn luôn không tốt, Ung Lý tuổi còn nhỏ đã phải chăm sóc mẫu thân, lại vướng mắc với người hầu nữ, nếu không có người nhà Tử Nan giúp đỡ thì cuộc sống của mẫu tử hai người sẽ càng khó khăn hơn.

Sau này tiên đế vinh quy, Ung Lý và mẫu thân được đón tới kinh thành, đứt mất liên hệ với nhà Tử Nan.

Về sau tiên đế qua đời, Ung Lý ngự giá thân chinh, trong lúc hết sức nguy hiểm lại được Tử Nan cứu, hai người bấy giờ mới nhận ra nhau.

Đồng bạn lúc ấu thơ, giờ một người nắm giữ thiên hạ, một người xuất gia làm tăng, thực sự thổn thức.

Ung Lý không hỏi Tử Nan vì cớ gì lại xuất gia, Tử Nan cũng không hỏi quá khứ của Ung Lý.

Năm Nguyên Diệu thứ bảy, vào lúc Ung Lý gian nan nhất, y hỏi Tử Nan: “Đại sư có nguyện theo ta vào cung không?”

Tử Nan cười đáp: “Không nguyện, nhưng có thể.”

Quân tử chi giao nhạt như nước(3).

Chú Thích (3)
Tử Nan không cầu thứ gì, Ung Lý cũng không có gì để cho.

Bọn họ một người lạnh nhạt nhìn sự đời, một người lún sâu vào thế tục, lại ăn ý bất ngờ.

Những tâm tư nhỏ không thể nói ra với người ngoài của Ung Lý lại không chút giấu giếm lộ ra với Tử Nan: “Hôm nay trẫm tới Đông Lâm Hiên.”

Tử Nan rót trà cho y: “Nghe nói Kim Lan nhưỡng ngon vô cùng.”

Ung Lý cười hắn: “Hòa thượng tham rượu.”

Tử Nan: “Rượu thịt xuyên qua ruột.”

Ung Lý lại càng vui hơn: “Phật Tổ thật sự có thể ở trong lòng?”(4)

Chú Thích (4)
Tính nết của Tử Nan thực sự rất tốt: “Nam Mô A Di Đà Phật.”

Tâm trạng của Ung Lý quả thật không tồi, y nhịn không được mà nói: “Thẩm Tử Du thế mà lại cùng trẫm uống một bình.”

Tử Nan: “Thẩm tướng tửu lượng tốt, một bình nửa bình sợ là cũng không hề chi.”

Ung Lý nhấn mạnh: “Hắn uống với trẫm.”

Đã bao lâu rồi y không uống rượu với Thẩm Quân Triệu? Đã lâu đến mức sắp không nhớ rõ là ngày nào nữa rồi.

Tử Nan chỉ cười không nói.

Trong điện không có người khác, Ung Lý cũng không kiêng dè nhiều nữa: “Ngươi nói xem, trong lòng Thẩm Tử Du rốt cuộc có ta không?”

Tử Nan không đáp lời.

Ung Lý nghĩ tái nghĩ hồi: “Chắc chắn là có.”

Tử Nan cúi đầu uống một ngụm trà.

Ung Lý còn tự mình vui vẻ một lát, sau lại ảo não nói: “Tiếc là trẫm không dụ người như thiên hạ này.”

Nguyên Diệu Đế ảo não một chốc rồi nhanh chóng nghĩ thông: “Kệ nó đi, dù sao thì thiên hạ này cũng là của trẫm!”

Thẩm Quân Triệu ngươi muốn nó?

Dỗ trẫm vui trước rồi hẵng nói!

Thế là Ung Lý động lực tràn đầy, tiếp tục cần cù phê chiết tử.

Lại nói đến Lý phủ, Lý Kình bị đánh nát tam quan thật lâu sau mới hoàn hồn: “Cha, ý của người là……”

Lý Nghĩa Hải nặng nề gật đầu: “Vi phụ làm việc vì Thẩm tướng nhiều năm, đã triệt để đắc tội bệ hạ, nếu bệ hạ không có mưu đồ khác thì tại sao trên triều lại bảo vệ ta như thế?”

Lý Kình đầu óc choáng váng: “Vậy, vậy chẳng lẽ không thể là do bệ hạ muốn lôi kéo người sao?”

Lý Nghĩa Hải chua xót nói: “Nếu hôm qua bệ hạ không điểm họ chỉ tên muốn con thì ta cũng nghĩ rằng bệ hạ muốn lôi kéo mình thôi.”

Lý Kình lại càng sửng sốt: “Muốn muốn muốn….. nhi tử?”

Lý Nghĩa Hải nước mắt ròng ròng: “Con ta ơi, ai bảo con tuấn tú như vậy, còn khiến bệ hạ nhớ mong hơn nửa năm.”

Lý Kình: “…”

Lý Nghĩa Hải thực sự không đẹp, cộng thêm phát tướng lúc tuổi già, dáng vẻ bụng to chềnh ềnh của lão hoàn toàn không hề liên quan đến hai từ anh tuấn.

Nhưng mà Lý phu nhân lại cực kỳ xinh đẹp, lúc trẻ bà là người đẹp nhất kinh thành, còn là mỹ nhân trứ danh tiền triều, sau này khi bà gả cho Lý Nghĩa Hải còn khiến không ít người kinh hoàng.

Dung mạo Lý Nghĩa Hải chỉ thường thường, gia thế phổ thông, đầu cũng không quá thông minh, chỉ có đúng một điểm tốt —— sủng thê, đương nhiên cũng có thể nói là sợ vợ.

Lý đại nhân vừa hạ nha(5) đã phải về phủ ngay lập tức, đừng nói là những nơi yên hoa, đến quán rượu bình thường cũng không đi. Lúc lão làm quan nhỏ lục – thất phẩm đã vậy, đến khi nhậm chức lễ bộ thượng thư cũng vẫn thế, danh tiếng sủng thê (sợ vợ) của Lý đại nhân, quả thực không chút giả dối.

Chú Thích (5)
Dung mạo của Lý Kình giống mẫu thân mình, quả thực là đoan chính rõ nét.

Lý mẫu xuất thân thế gia đại tộc, giáo dưỡng cực tốt, dạy con trai cũng không hề thua kém ai, phong độ nhẹ nhàng.

Lý Kình hiện tại chẳng qua mới chỉ mười bảy tuổi đã là nhi lang khôi ngô trong lòng ngàn vạn thiếu nữ, lương phối giai tế*. Nhất là Lý Kình còn thông minh tiến bộ, tiền đồ như gấm, khiến người vô cùng hâm mộ.

* Lương phối – sự kết hợp (nam nữ) tốt đẹp, giai tế – rể hiền.

Nhưng dù là ai cũng không ngờ rằng Lý Kình mơ ước trở thành rường cột nước nhà lại đứt gánh giữa đường.

Lý Kình ù ù cạc cạc, đến tận khi bị Lý Nghĩa Hải mang vào cung rồi mà vẫn chưa hoàn hồn.

Thực ra cậu không biết đương kim thánh thượng có dáng vẻ như thế nào, mặc dù từng tới tiệc Trung Thu, nhưng thân phận này của cậu sao dám ngẩng đầu nhìn trộm thánh nhan.

Cậu từng nghe nói kim thượng có nhan sắc cực tốt, hậu cung ba nghìn nam nữ không kỵ, nhưng nằm mơ cũng không ngờ rằng việc này sẽ rơi lên đầu mình.

Làm gì đây?

Có thể làm gì nữa!

Vì phụ thân mẫu thân, vì huynh trưởng tẩu tẩu, vì cả nhà Lý gia, cậu chỉ có thể….. chỉ có thể…..

Trong lòng Lý Kình khóc ra máu, cảm thấy bản thân uổng công đọc mười năm sách thánh hiền, thẹn với sư trưởng. Cậu thậm chí còn nảy ra ý định sống chết, nghĩ rằng sau khi bảo vệ phụ mẫu người nhà chu toàn rồi sẽ đập đầu chết ở hậu cung cho xong.

Thiếu niên mới mười bảy tuổi lại gặp phải biến cố như này, quả thực một lời khó nói hết kinh hoàng trong lòng.

Nhưng tất cả những cảm xúc này —— sợ hãi, bất an, phẫn uất và tuyệt vọng —— vào một khắc nhìn thấy thánh nhan, đã đột nhiên biến mất.

Ung Lý vẫn chưa biết Lý Nghĩa Hải mang con trai tới làm gì, nhưng y một lòng chỉ muốn lôi kéo lão già này, vì thế nên tự nhiên cũng sẽ cho con lão vẻ mặt ôn hòa.

Nguyên Diệu Đế nhẹ nhàng nâng Lý Kình dậy, cười nhẹ: “Là một đứa trẻ tốt.”

Toàn thân Lý Kình ngốc đờ ra, triệt để nhìn tới ngu luôn người, đến cả lễ tiết nghi thái cũng quên sạch——

Bệ hạ thế nhưng…. thế nhưng lại…..

Cả đời cậu chưa từng gặp được ai đẹp như thế này!