Sao Ung Lý lại ở đây?
Trong chớp mắt ấy, Thẩm Quân Triệu cho rằng mình đang mơ, xét đến cùng thì trong bốn ngày không được vào cung này, hắn đêm nào cũng mơ thấy Ung Lý.
Ung Lý vốn định tặng hắn một niềm vui bất ngờ, lúc này lại bị dọa chết khiếp: “Sao ngươi lại không quý trọng bản thân thế này? Có việc gì không thể giải quyết mà phải tổn thương chính mình?”
Bội kiếm đã được mài sắc bén, hơn nữa còn là mũi kiếm đâm thẳng xuống, thân thể máu thịt nào chịu nổi?
Chỉ một chút thôi đã máu chảy như trút!
Ung Lý chỉ hận bản thân đến muộn rồi, nhìn ống tay áo đen bị máu tươi nhuộm đỏ của hắn, lòng y nóng như lửa đốt: “Truyền thái y! Trẫm lập tức đi tìm Trần thái y tới cho ngươi!” Cũng không nghĩ xem giờ đang ở Thẩm phủ, truyền thái y gì chứ.
Thẩm Quân Triệu nắm chặt tay y: “Sao bệ hạ lại ở đây?” Hắn dường như không hề đau chút nào, vết thương đổ máu cũng không nhíu mày lấy một cái. Hắn chỉ chăm chú nhìn Ung Lý, hỏi. “Sao bệ hạ lại xuất cung rồi?”
Ung Lý lộn xộn lung tung nói: “Ngươi bị bệnh nhiều ngày như vậy rồi, trẫm muốn tới thăm ngươi, có điều Thẩm tướng không cho, nói là sợ ngươi lây bệnh khí cho trẫm, nhưng trẫm thực sự nhớ ngươi lắm rồi, cho nên trẫm mới……”
Ung Lý nói đến đây thì thấy bản thân ngốc thật rồi, giờ đâu phải lúc nói những chuyện này, phải nhanh đi tìm thái y mới đúng. Y vội dỗ Thẩm Quân Triệu: “Ngươi đợi đi, trẫm sẽ về nhanh thôi.” Dù sao cũng phải tìm đại phu tới xem thử, y chỉ nhìn thôi mà cũng thấy đau, Thẩm Chiêu Quân chắc chắn đã đau muốn chết rồi.
Nhưng Thẩm Quân Triệu lại không thả y ra, rõ ràng là cánh tay bị thương, rõ ràng là máu đã men theo đầu ngón tay nhỏ xuống đất, vậy mà hắn vẫn nắm chặt cổ tay Ung Lý, chỉ nhớ đúng một câu: “…… người nhớ ta.”
Ung Lý hơi ngẩn ra.
Đỉnh mày Thẩm Quân Triệu cong cong, trên khuôn mặt hơi nhợt nhạt nở rộ một nụ cười cực kỳ thuần khiết.
Ung Lý lại càng không thể hoàn hồn nữa, y nhìn tới ngốc luôn.
“Ta cũng rất nhớ người.”
Thẩm Quân Triệu kéo một cái đưa y vào trong lòng mình, chặt chẽ ôm lấy y.
Mặt Ung Lý đã đỏ rực, bên tai chỉ có tiếng tim dập dữ dội, thịch thịch thịch, không phải chỉ có trái tim của một người đập, mà là của cả hai người, cách lồng ngực mà lại phảng phất như hòa chung một chỗ.
“A Triệu……”
“Ừ.”
“Ngươi, ta, chúng ta……”
Thẩm Quân Triệu ôm y chặt hơn, hơi thở cọ qua tai y: “Bệ hạ, sau này chớ nên mạo hiểm, người xuất cung như thế này, trong lòng ta vừa vui mừng vừa sợ hãi.”
Ung Lý đã bị ôn thanh tế ngữ của hắn mê hoặc đến mất cả tâm thần: “Vậy nếu trẫm nhớ ngươi thì phải làm sao?”
Giọng nói của Thẩm Quân Triệu càng thêm dịu dàng: “Ta tất nhiên sẽ ở bên cạnh người.”
Cổ họng Ung Lý dâng lên một trận tê ngứa: “Vẫn luôn sao?”
Thẩm Quân Triệu: “Vẫn luôn.”
“Còn muốn vĩnh viễn nữa.”
“Ừ.”
“Vĩnh viễn có bao xa.”
“Người muốn xa bao nhiêu thì sẽ xa bấy nhiêu.”
Đối thoại ấu trĩ như vậy lại khiến mặt Ung Lý càng đỏ, y không đè nén nổi trái tim đang thình thịch nhảy dựng, may sao y biết rằng trái tim Thẩm Quân Triệu cũng đang đập rất nhanh.
Một người ngốc nghếch thì sẽ rất ngu, nhưng hai người cùng ngốc thì lại rất ngọt.
Khóe miệng Ung Lý cũng không đè xuống nổi nữa, y đang định nói gì đó bỗng bừng tỉnh nhớ ra: “Cánh tay của ngươi!”
Xong rồi xong rồi, phải trị cái tật xấu vừa không để ý đã trúng mỹ nhân kế này của y thôi!
Ung Lý vội giãy khỏi lồng ngực hắn, y lo lắng xem xét tay hắn, may mà vết thương không sâu, máu cũng đã dần chảy chậm đi rồi.
Ung Lý đã hơi bình tĩnh lại, cũng không còn hoảng hốt chọn cách gọi thẳng thái y tới nữa. Y kéo tay áo Thẩm Quân Triệu lên, để cánh tay trái của hắn lộ ra: “Trong phòng ngươi có nước nóng đúng không?”
Thẩm Quân Triệu gật đầu.
Ung Lý đi làm nóng khăn rồi xử lý đơn giản cho hắn, sau đó lại tìm một khối vải mềm tới băng bó vết thương.
Một chuỗi động tác này vừa trôi chảy vừa quen thuộc, không giống việc một hoàng đế thiếu niên nên biết.
Những năm sau khi lên ngôi này, Ung Lý quả thật là ăn sung mặc sướng, không dính vào tục sự, nhưng trước khi đăng cơ, y đã phải chăm sóc mẫu thân ốm yếu còn phải gánh vác công việc trong nhà, vất vả ngược xuôi, mọi chuyện đều phải tự mình làm lấy.
Ung Lý đang bận rộn như vậy, Thẩm Quân Triệu lại nói: “Ta tự làm.”
Ung Lý trừng hắn: “Người bệnh thì ngoan ngoãn ngốc đi!”
Lông mi Thẩm Quân Triệu rũ xuống: “Ta không bị bệnh.”
Sao Ung Lý lại không nhìn ra hắn đang giả vờ bị thương hàn: “Giờ ngươi bệnh rồi.”
Thẩm Quân Triệu không hề bận tâm tới vết thương nhỏ trên cánh tay: “Không đáng ngại.”
Ung Lý lại bận lòng mười hai phần: “Nếu ngươi bị lưu sẹo thì trẫm sẽ không thích ngươi nữa!”
Thẩm Quân Triệu: “……”
Ung Lý lại sợ hắn nhạy cảm nghĩ nhiều bèn nói vội: “Ngươi thế nào trẫm cũng thích, chỉ là bạch ngọc có vết, thật sự đáng tiếc.”
Thẩm Quân Triệu nhẹ giọng gọi y: “Bệ hạ…”
Ung Lý: “Hửm?”
Môi mỏng của Thẩm Quân Triệu mím lại: “Ta sẽ không lưu sẹo.”
Ung Lý chỉ cho rằng hắn đang trấn an mình, y còn lâu mới tin hắn. Y lải nhải nói: “Lúc về trẫm sẽ lệnh cho các thái y cải tiến cao trắng da, làm nhiều một chút đưa tới Thẩm phủ, ờm…… vẫn là giữ lại trong cung đi, trẫm giám sát ngươi dùng, kẻo ngươi về phủ rồi lại không xem trọng.”
Thẩm Quân Triệu không nói thêm gì nữa, thực ra chẳng cần cao trắng da, hắn cũng sẽ không lưu sẹo.
Lúc nhỏ bị mẫu thân quất roi, chẳng qua cũng chỉ một – hai ngày là đã khôi phục như cũ.
Không lưu sẹo, giống như là cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Cái gì cũng chưa từng xảy ra, nghĩa là sẽ tiếp tục xảy ra nữa.
So với cánh tay của mình, Thẩm Quân Triệu càng quan tâm đến việc Ung Lý xuất cung hơn.
Để có thể xuất cung, Ung Lý cũng đã vắt cạn đầu óc, phí hết tâm tư rồi.
Làm thế nào để điều cung nhân hầu hạ đi, làm thế nào để giả vờ ngủ rồi trèo cửa sổ, lại làm thế nào để tìm được y phục ở căn cứ bí mật của hai người, lại làm thế nào để cầm thẻ bài xuất cung từ cửa hông, lại làm thế nào để một đường chạy thẳng tới Thẩm phủ…
Quá trình đó rốt cục có bao nhiêu khó khăn, thực sự không thể nói rõ chỉ trong ba câu hai từ.
Thẩm Quân Triệu nghe mà nhíu chặt mày.
Ung Lý vội nói: “Sao thế, cánh tay bắt đầu đau rồi?”
Thẩm Quân Triệu lắc đầu.
Hắn đúng là đang đau, nhưng không phải đau tay mà là đau lòng.
Giọng Thẩm Quân Triệu hơi khàn đi: “Là ta không tốt.”
Ung Lý nói: “Có liên quan gì tới ngươi đâu?”
Thẩm Quân Triệu: “Phụ thân răn dạy rất đúng, ta trước kia quả thật không nên lén lút dẫn người xuất cung…” Nếu không phải hắn bố trí những chuẩn bị đó thì Ung Lý tuyệt đối sẽ không thể xuất cung được. Tuy nói rằng lúc này được nhìn thấy y khiến lòng hắn vui mừng vạn phần, nhưng nghĩ tới sau khi xuất cung Ung Lý có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, lộ trình từ Ung hoàng cung đến Thẩm phủ, y lại cúi đầu nhẫn nhục như thế nào để đến môn phòng* nói…
Chú Thích *
Mắt thấy Thẩm Chiêu Quân lại sắp lao đầu vào chỗ bế tắc, Ung Lý vội vàng kéo hắn lại: “Đừng có chuyện gì cũng vơ vào mình, chẳng lẽ không có những chuẩn bị ấy của ngươi thì trẫm sẽ không thể xuất cung sao?”
Thẩm Quân Triệu: “…”
Ung Lý nắm tay hắn nói: “Trẫm muốn gặp ngươi, dù là chân trời góc bể cũng phải gặp được ngươi.”
Trái tim Thẩm Quân Triệu chợt nóng bỏng, hắn nâng mắt nhìn y.
Ung Lý nói đến là bá đạo ngang ngược, nhưng nói xong lại mặt đỏ tai hồng: “Dù sao, dù sao thì ngươi cũng trốn không thoát đâu.”
Trong mắt Thẩm Quân Triệu lại xuất hiện ý cười, hắn trở tay bắt lấy Ung Lý, thấp giọng nói: “Ta không trốn.”
Ung Lý nuốt khan: “Ngươi đã trốn bốn ngày rồi.”
Thẩm Quân Triệu tạm dừng một chốc rồi mới hỏi ngược lại y: “Bệ hạ có biết vì sao bốn ngày này thần không vào cung bên người không?”
Ung Lý chột dạ, y khô cằn nói: “Là trẫm đã làm ra chuyện gì khiến ngươi không thoải mái à?”
Đừng nói đừng nói, nhất định đừng nói là ta đè ngươi xuống hôn một đêm nhé!
Thẩm Quân Triệu nói: “Sao có thể.”
Ung Lý: “Hả?”
Thẩm Quân Triệu mềm giọng nói: “Bất kể người có làm gì cũng sẽ không khiến ta không thoải mái.”
Ung Lý: “………………” Ái chà, sợ là sáng nay A Triệu đã ăn bánh đậu mật đi, sao lại ngọt vậy chứ!
Ung Lý vui vẻ rồi bèn không thành thật gãi lòng bàn tay hắn: “Vậy ngươi làm gì mà không tới ở bên trẫm? Bốn ngày nay ta đã sắp…… đã sắp bị Tiền lão đầu làm cho phiền chết rồi!” Rốt cục y vẫn xấu hổ, khó có thể nói ra rằng mình nhớ hắn đến mức ăn không ngon ngủ không yên.
Nhưng hiển nhiên là Thẩm Quân Triệu nghe hiểu, hắn không chịu nổi đầu ngón tay đang gãi ngứa của Ung Lý, bèn dứt khoát cùng y mười ngón tay đan cài, khóa lại: “Là vì ta làm ra việc hoang đường với người.”
Ung Lý chớp mắt: “Ngươi với ta? Làm việc hoang đường gì.”
Thẩm Quân Triệu nói không nên lời.
Tuy cái gì cũng không nói nhưng ánh mắt hắn đã rơi xuống trên môi Ung Lý.
Chỉ một chút thôi, rất nhẹ rất mềm.
Nhưng chỉ vỏn vẹn ánh mắt không có thực thể rơi xuống mà Ung Lý đã phảng phất như bị nước nóng làm bỏng, cánh môi tê dại.
“Đó đó đó…” Ung Lý nhớ lại giấc mơ kia.
Thẩm Quân Triệu: “Xin lỗi.”
Ung Lý buột miệng nói ra: “Đó không phải là mơ à!”
Lòng Thẩm Quân Triệu căng thẳng, sợ y không vui: “Không phải mơ.”
Ung Lý bất giác cắn cắn môi dưới: “Thế mà lại không phải là mơ.”
Thẩm Quân Triệu nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Ung Lý đã không dám nhìn hắn nữa, chỉ chăm chú nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người, lại nói: “Thật sự không phải mơ?”
Thẩm Quân Triệu: “Không phải.”
Ung Lý: “Phải làm sao để xác định đó không phải mơ?”
Thẩm Quân Triệu: “……”
Ung Lý: “Hay là ngươi hôn ta lần nữa đi?”
Thẩm Quân Triệu: “……”
Ung Lý không chờ hắn động đã nhích tới gần mổ một cái lên môi hắn.
Thẩm Quân Triệu hít nhẹ một hơi, hắn kéo y vào lòng, hai người cùng ôn lại giấc “mơ” nóng lòng khô người kia.
Không phải mơ, nhưng lại càng giống mộng.
Đến tận hôm nay, việc Thẩm Quân Triệu hối hận nhất chính là khi ấy mình không vĩnh viễn khóa Ung Lý mặc đồ tiểu tư lại trong gian phòng đó.
Nếu thời gian có thể ngưng lại, vậy thì đó chắc chắn là khoảnh khắc tươi đẹp nhất nửa đời trước của hắn.
Ung Lý không ngự giá thân chinh; hắn không buông bỏ tất thảy lao tới tiền tuyến.
Ung Lý sẽ không gặp nguy sống chết; hắn cũng sẽ không phải biết cái gọi là chân tướng kia.
Nếu như vậy ——
Y là Ung Lý, hắn là Thẩm Quân Triệu, bọn họ là hai người không hề có quan hệ gì với nhau.
Dẫu số phận đã định phải cùng nhau xuống địa ngục, cũng là vì không biết nên không sợ.
Tiếc là hối hận cũng vô dụng.
Hắn không khóa được Ung Lý, cũng không tránh thoát được vận mệnh.
Việc hắn có thể làm chẳng qua chỉ là một đời một kiếp trông giữ y, che chở y, ngắm nhìn y.
Để y thê thiếp thành đàn, giang sơn vạn dặm.
Thẩm Quân Triệu nhíu chặt mày, đặt suy nghĩ lên công vụ trên án, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng thông báo của tiểu tư: “Trần đại nhân xin gặp.”
Thẩm Quân Triệu đặt quyển trục xuống, đáp: “Tiến vào.”
Trần Thỉnh vào hành lễ, sắc mặt gã vô cùng quái dị: “Đại nhân, bên này đã tìm được thư mật trong bức tượng Kim Bồ kia.”
Thẩm Quân Triệu hỏi: “Thư mật gửi tới chỗ nào?”
Trần Thỉnh: “Nội đình.”
Đầu ngón tay Thẩm Quân Triệu gõ nhẹ lên án thư: “Trong số thái giám có tai mắt của Lương Minh?”
Trần Thỉnh đầu to như trâu: “Thư mật này…… là để trình thẳng lên kim thượng.”
Mắt Thẩm Quân Triệu hơi híp vào, nói: “Đưa thư cho ta.”
Trần Thỉnh vội dâng lên, Thẩm Quân Triệu mở thư, đập vào mắt là chữ tiểu khải cực kỳ ngay ngắn nhưng lại vô cùng trúc trắc.
Ngô thê A Lý:
Ba năm không gặp, vi phu vô cùng mong nhớ, nay người đã cập quan, cô cũng làm tròn ước định.
Lục Châu tặng người, lúc nào người về bên ta.
Ký tên Lương Minh.
Là vị Thánh tử thống nhất Lục Châu, như hổ rình mồi kia.