Trong phòng yên lặng đến mức nghe thấy tiếng kim rơi.
Trần Thỉnh đến cả mi mắt cũng không dám nâng lên thêm một chút, gã đã sớm biết rằng chỉ có kim thượng mới có thể khiến Thẩm tướng tức giận.
Vị cửu ngũ chí tôn trên Điện Kim Loan kia, tạm chưa nhắc tới bản lĩnh khác, chỉ riêng khả năng làm xằng làm bậy đã không ai địch nổi rồi!
Trần Thỉnh thực sự có thể hiểu được tâm trạng của Thẩm tướng, lúc nhìn thấy phong thư mật này gã cũng đã trợn mắt há mồm.
Tên kim thượng chỉ có độc một từ Lý, nhũ danh chính là A Lý.
Ngô thê A Lý……
Dù là Trần Thỉnh không thích Nguyên Diệu Đế cũng cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, muốn một đao băm nát nghiệt tộc man di đã làm nhục toàn bộ Đại Ung, lại muốn cầm phong thư này tới chất vấn kim thượng: ngài hoang đường thì cũng đã hoang đường rồi, sao lại còn bất chấp cả quốc sỉ như vậy!*
Chú Thích *
Tuy nói rằng hậu cung của Nguyên Diệu Đế nam nữ không kỵ, nhưng đến cùng cũng chỉ là vài con hát hèn kém, chẳng qua là đồ chơi mà thôi. Tiền triều thịnh hành nam phong, quý nhân chuộng long dương cũng không phải số ít, nếu được lọt vào mắt xanh của danh cơ giai lệ, ngâm thơ làm đối, uống rượu nói lời vui, vậy thì cũng có thể coi là một việc văn nhã phong lưu.
Cho nên tuy các đại phu thế tộc vô cùng bất mãn với thân phận của phi tần hậu cung nhưng cũng không đương đình tử gián*. Nhưng con hát là con hát, bị người gọi là “ngô thê” là thế nào? Còn Lục Châu tặng người, người về bên ta, nếu để người trong thiên hạ biết được việc này thì Đại Ung có còn cần mặt mũi nữa không!
* Đương đình tử gián – can gián đến chết ngay trên đình (triều).
Trần Thỉnh cũng tức đến mức toàn thân run bần bật, gã sâu sắc cảm nhận được sự bất công của thiên đạo: thánh nhân quân tử có phẩm hạnh tôn quý như Thẩm tướng vì sao lại phải đứng ở dưới thấp? Nguyên Diệu Đế này sớm muộn gì cũng sẽ phá nát giang sơn tổ tiên, so với việc để dư nghiệt tiền triều được lợi, thậm chí là để man di xâm chiếm thì chẳng thà cầm vũ khí đứng dậy, trả đất trời quân thanh tường triệu(1)!
Chú Thích (1)
Lần này thư án gỗ huỳnh đàn vẫn sống sót, màu mắt Thẩm Quân Triệu đen thẫm, thần thái khó nhìn ra, chỉ là đang thu lại nội kình.
Đừng nói là thư án, đến cả tờ giấy Tuyên mỏng manh cũng không bị tổn thương chút nào, nét chữ xấu xí phía trên chọc vào mắt, Thẩm Quân Triệu không nhìn nhiều thêm một lần, lập tức thu nó vào trong tay áo.
Trong giọng nói của Trần Thỉnh mang chút căm phẫn vì chính nghĩa: “Sợ là lần ngự giá thân chinh ba năm trước, kim thượng đã đạt được hiệp định nào đó với tên tặc tử man di kia rồi……”
Tuy phong thư mật này ngắn gọn nhưng cũng đã để lộ rất nhiều thông tin, một là mối “quan hệ” khiến người khó lòng tưởng tượng kia, hai là cái được gọi là hiệp định ấy —— từ ngữ ít ỏi đã bàn giao vô cùng rõ ràng, lấy lúc kim thượng cập quan làm hạn, nếu Lương Minh có thể thống nhất Lục Châu, Nguyên Diệu Đế sẽ giao thân cho gã.
Nghĩ đến đây, Trần Thỉnh chỉ thấy đầu váng mắt hoa, lại hận thiên đạo hồ đồ, vậy mà lại để người lỗ mãng phóng túng như thế đăng cực đại thống*!
* Ý chỉ là đăng cơ lên làm hoàng đế thôi…
Thẩm Quân Triệu nhìn gã chằm chằm: “Không được truyền việc này ra ngoài.”
Trần Thỉnh vội hành lễ: “Việc liên quan đến quốc sỉ, thuộc hạ hiểu rõ.”
Gã vừa nói xong đã cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm mạnh, Trần tham sự mặc một thân quan phục chẳng hiểu sao lại thấy sau lưng lạnh buốt giữa ngày hè đổ lửa. Trần Thỉnh không dám ngẩng đầu, trong đầu gã đã có vô số suy nghĩ bay qua, nhưng gã thật sự không biết mình đã làm sai ở đâu!
“Trần Thỉnh.” Không có một dấu hiệu nào mà giọng nói của Thẩm Quân Triệu đã xuất hiện ngay bên cạnh gã.
Nghĩ đến nội gia công phu của Thẩm tướng, Trần Thỉnh phịch một tiếng quỳ xuống: “Đại nhân!” Không biết là không đúng chỗ nào, nhưng hơi thở nguy hiểm quá nồng, Trần Thỉnh hoảng như đang đứng trên vách núi dựng đứng.
Giọng Thẩm Quân Triệu lạnh nhạt: “Ngươi đã quên phong thư này.”
“!”
Một giây sau Trần Thỉnh đã hoàn hồn ngay, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán gã: “Thuộc hạ hiểu rõ!”
Thẩm Quân Triệu vẫn bình tĩnh điềm đạm như cũ: “Lui xuống đi.”
“Rõ.” Trần Thỉnh mồ hôi ướt sũng ra khỏi thư phòng, gã nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi —— mới nãy gã gần như đã cho rằng mình không thể đi ra khỏi cánh cửa kia nữa!
Thư phòng của Thẩm Quân Triệu có hai gian Đông – Tây, gian Đông là chỗ xử lý một ít chính vụ và gặp mặt môn sinh Thẩm gia; gian Tây là nội thất, trên thư án không có văn phòng tứ bảo mà bày một sa bàn(2), trên tường treo kín một mặt địa đồ, địa đồ này được vẽ vô cùng tỉ mỉ.
Sơn hà Đại Ung hình dáng rõ ràng, mười hai quận Thủ Kinh càng chi tiết tỉ mỉ, đặc biệt là quận Thương và Vân thành rất không an phận ở Nam Bộ còn tinh tế đến mức ngay cả bố cục phòng ngự cũng rõ rành rành; khoa trương nhất là man di Lục Châu bên ngoài Đại Ung, Lục Châu địa mạo(3) rõ ràng, các tộc chiếm giữ chỗ nào cũng được đánh dấu lại, ở trung ương là một từ Lương nổi bật nhất.
Chú Thích (2 + 3)
Ba năm nay, Thẩm Quân Triệu niệm tình ngày trước Lương Minh cứu Ung Lý một mạng nên vẫn luôn không đụng tới gã, đến giờ ——
Hắn tiện tay cầm dao găm, chuẩn xác không chút sai lệch đóng lên từ “Lương”.
Đêm đó Ung Lý ngủ rồi lại không muốn tỉnh giấc.
Những năm này y cũng nằm mơ không ít lần, nhưng ngọt ngọt ngào ngào như vậy, quả thực là chưa từng mơ thấy.
Khi đó y lén lút trốn ra ngoài tìm Thẩm Quân Triệu, về sau vẫn bị phát hiện ra, Thẩm Tranh Minh nổi trận lôi đình nhưng ông không hề trách Ung Lý tự ý ra cung, tất cả đều tính lên đầu Thẩm Quân Triệu vô tội.
Ung Lý ngàn cầu vạn cầu, không cho Thẩm Tranh Minh phạt Thẩm Quân Triệu.
Thẩm Tranh Minh hiếm khi không cho Ung Lý mặt mũi, một roi quất xuống, cánh tay vốn đã bị thương của Thẩm Quân Triệu lập tức thấm ra máu tươi.
Ung Lý nhào qua che chở Thẩm Quân Triệu, y ngẩng đầu nhìn Thẩm Tranh Minh, hai mắt hung ác như sói con bảo vệ đồ ăn: “Thẩm Tranh Minh, ngươi dám kháng chỉ bất tuân sao!”
Thẩm Tranh Minh sửng sốt.
Đó là lần đầu tiên Nguyên Diệu Đế chống lại vị thủ phụ đế quốc quyền cao chức trọng này.
Cũng là lần đầu tiên khiến Thẩm Tranh Minh ý thức được rằng đứa trẻ mình bảo vệ đã trưởng thành rồi.
“Bệ hạ?” Triệu Tuyền nhẹ giọng gọi Ung Lý.
Ung Lý ấn xuống huyệt thái dương, giọng nói hơi khàn: “Thay đồ.”
Nghĩ đến việc một lát nữa sẽ phải nhìn thấy Thẩm tướng trẻ tuổi trên triều, lại nhớ tới Thẩm Tử Du bị mình hôn một chút cũng sẽ đỏ rực hai vành tai thuở niên thiếu, Ung Lý chỉ thấy ngụm nước súc miệng này vừa chua vừa đắng.
Cái gì mà vĩnh viễn với chả không vĩnh viễn.
Tử địch vĩnh viễn hay sao.
Trên triều, Ô Hoằng Lãng và Chu Đống Văn vẫn tranh cãi không ngừng về việc nát của Lý Nghĩa Hải.
Ung Lý nghe đến phát phiền, nhưng lại không thể không nhẫn nhịn diễn kịch theo họ.
Tuy Thẩm Quân Triệu không nói rõ, nhưng Ung Lý vẫn hiểu. Vạn Thọ đến gần, sứ thần tới chúc mừng, tin đồn đế tướng bất hòa phải càng diễn càng nóng mới có thể kích thích kẻ do thám đang ẩn núp trồi lên.
Đại Ung không thái bình, sóng cồn đang ngầm cuộn trào.
Lần ngự giá thân chinh năm Nguyên Diệu thứ sáu, ngoài mặt đã làm kinh sợ man di Lục Châu, nhưng cũng lưu lại vô số tai họa tiềm tàng.
Thẩm Tranh Minh mắc bệnh vinh dưỡng, hoàn toàn trả triều chính lại cho Hoàng đế.
Lúc đó Ung Lý đại thắng quay về, rất được lòng dân, chính là thời cơ tốt nhất để thâu tóm triều chính, nhưng Thẩm Tranh Minh hiểu rõ nội hoạ của Đại Ung, bèn nhịn xuống cơn bệnh mà nói với Ung Lý: “Bệ hạ, thứ cho lão thần nói thẳng. Chiến loạn vừa ngừng, Đại Ung mới thành, vì để ổn định vững chắc, lão thần đã dùng rất nhiều người cũ, bọn họ hiểu lễ pháp chương trình, có thể trị quốc nâng dân, là năng nhân hiếm có, chỉ là năng thần tâm cao, thế tộc tính quý, sợ là có dã tâm.”
Chú Thích *
Đối với Thẩm Tranh Minh, Ung Lý có thể nói là tâm trạng phức tạp.
Một mặt y biết rằng Thẩm Tranh Minh thật lòng thật dạ đối tốt với mình, thực sự không bạc; mặt khác lại giận ông ngược đãi con ruột, đối xử quá mức hà khắc bạc tình với Thẩm Quân Triệu.
Lúc ấy Thẩm Tranh Minh bệnh nặng buông quyền, y càng nhớ rõ ưu điểm của ông.
Thẩm Tranh Minh ho một trận rồi tiếp tục nói: “Lão thần bệnh không đúng lúc, nhưng cũng chỉ có thể như vậy thôi, bọn họ đều là môn sinh Thẩm gia, xuất thân gia thần, khó tránh ngông cuồng, dù lão thần có giao hết bọn họ vào tay người thì sợ rằng bọn họ cũng sẽ không nghe lệnh, cho nên vẫn để Tử Du tiếp nhận.”
Khi đó Ung Lý vẫn chưa gặp lại Thẩm Quân Triệu, chia cách đã lâu, tương tư thành bệnh nên dù chỉ nghe thấy tên tự của hắn thôi cũng thấy trong lòng vừa chua vừa ngọt, y vội nói: “Trẫm tín trọng A Triệu nhất.”
Nhưng Thẩm Tranh Minh lại lắc đầu: “Chẳng qua là kế sách linh động, bệ hạ vẫn phải tự lực vì mình, chớ nói là bạn chơi lúc nhỏ, dù là tay chân ruột thịt cũng có thể trở mặt thành thù.”
Ung Lý không cho là vậy, cho dù tay chân ruột thịt có phản bội thì y và Thẩm Quân Triệu cũng sẽ không.
Y ái mộ hắn, trong lòng có hắn, y đã đồng ý với hắn từ lâu, bình định man di Lục Châu xong sẽ cùng hắn đồng hưởng thiên hạ.
Y và A Triệu, đã sớm không còn phân biệt ta ngươi.
Nhưng ai biết khi Ung Lý đầy lòng vui sướng nhìn thấy Thẩm Quân Triệu thì đồng thời cũng nhìn thấy ba ngàn gia thần sau lưng hắn.
Một trong số các nội họa của Đại Ung – thế tộc khó thuần.
Tiên đế xuất thân chân đất, hoàn toàn dựa vào sự ủng hộ của Thẩm Tranh Minh mới có thể nhất hô bách ứng* thừa cơ lên ngôi hoàng đế. Khổ nỗi tiên đế đi sớm, ấu đế kế thừa đại thống, Thẩm Tranh Minh đành phải nhiếp chính, trọng thần trên triều vốn đã coi ông là tôn, bấy giờ lại càng phục tùng tuân lệnh.
* Một gọi trăm thưa – được ủng hộ.
Năm sáu năm trôi qua, dẫu Thẩm Tranh Minh trung thành với hoàng thất Đại Ung thì cũng không ngăn được trên triều toàn là gia thần họ Thẩm.
Tuy ông đã bước xuống rồi, nhưng những người này vẫn thà ủng hộ Thẩm Quân Triệu chưa từng vào triều nghe chính cũng không nguyện thần phục Ung Lý.
Cho dù Ung Lý ngự giá trở về, dương uy Lục Châu.
Lại qua ba năm, danh vọng của Thẩm Tranh Minh đã phai nhạt, nhưng danh vọng của Thẩm gia vẫn ngày một phát triển trong tay Thẩm Quân Triệu.
Đế tướng bất hòa đã sớm được đưa ra ngoài sáng.
Ban đầu là kế sách linh động, đến nay đã trộn lẫn thêm bao nhiêu lòng lang dạ sói.
Thẩm Quân Triệu đối với y, còn có mấy phần tình ý niên thiếu?
Nội ưu ngoại xâm, sợ rằng Thẩm Quân Triệu cũng chỉ đang muốn trừ ngoại xâm trước rồi mới trị “nội ưu” là y.
Ung Lý tự giễu cong khóe môi.
Sau khi hạ triều lại trải qua Ngự Đình nghị sự, vào thời gian nghỉ trưa của Ung Lý, Tử Nan đuổi hết người hầu đi.
Ung Lý ngồi dậy: “Sao thế?”
Tử Nan lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành thượng hạng được gấp gọn gàng từ trong tay áo.
Ung Lý nhận lấy, mở ra mấy lần rồi đọc kĩ nó dưới ánh nắng tươi đẹp.
Ung Lý: “……”
Ngay giây tiếp theo, giấy Tuyên bị xé thành mảnh vụn, Nguyên Diệu Đế nổi trận lôi đình: “Đồ chó Lương Minh này!”
Vụn giấy rơi xuống, nếu ghép chúng lại sẽ có thể nhìn thấy đó là một bức vẽ vô cùng dụng tâm, mỹ lệ mười phần.
Người trong tranh mắt ngọc mày ngài, tư thái động lòng người, nếu không có một bộ hồng trang(4) thì rõ ràng chính là Hoàng đế bệ hạ của Đại Ung.
Chính xác mà nói thì là Nguyên Diệu Đế mười sáu tuổi.
Chú Thích (4)
Tử Nan nhẹ giọng nói: “Còn có một phong thư mật, nhưng đã bị cản lại.”
Ung Lý quay đầu: “Vào Thẩm phủ rồi?”
Tử Nan đáp: “Đúng.”
Ung Lý: “…………………………”
Mẹ nó, chó Lương Minh ngươi đừng hòng chết tử tế!
Tử Nan đắn đo một hồi: “Tuy không thể thăm dò rõ ràng nội dung trong thư, nhưng……”
Ung Lý tức giận nói: “Miệng chó không mọc được ngà voi, đồ chó kia chắc chắn không nói được tiếng người.”
Tử Nan: “Thẩm tướng bên kia……”
Ung Lý bỗng đứng thẳng dậy: “Theo trẫm tới Thẩm phủ!”
Thẩm phủ.
Thẩm Quân Triệu tùy tiện dùng chút cơm trưa, lão bộc* của biệt viện tới mời hắn.
* Người hầu già
Thẩm Quân Triệu vẻ mặt lạnh nhạt: “Phụ thân gần đây vẫn tốt chứ?”
Lão bộc kia là người hầu hạ bên người Thẩm Tranh Minh: “Lão gia thể an*, chỉ là đã rất lâu không gặp thiếu gia, muốn ngài qua đó một chuyến.”
Chú Thích *
Thẩm Quân Triệu đặt hồ sơ trong tay xuống rồi nhìn chằm chằm lão bộc.
Lão bộc tưởng rằng Thẩm Quân Triệu lại muốn tùy tiện tìm cớ từ chối, nào ngờ Thẩm Quân Triệu thế mà lại đứng dậy nói: “Nếu thế thì ta qua gặp phụ thân một lúc vậy.”
Lão bộc sửng sốt, vội nói: “Bên này, mời thiếu gia.”
Thời gian ba năm ngắn ngủi, thủ phụ khai quốc từng hô mưa gọi gió trên triều thế mà đã ốm bệnh liệt giường, tiều tụy như vậy, thực sự khiến người thổn thức.
Thẩm Tranh Minh đã già đi rất nhiều.
Năm nay ông chẳng qua mới bốn mươi chín, so với nhiều lão đông tây trên triều thì còn trẻ hơn mấy tuổi, nhưng ông lại trắng đầu nhợt nhạt, hai mắt đục ngầu.
Đối lập với ông chính là thủ phụ tân nhậm ngọc thụ lâm phong, cũng là đứa con duy nhất của ông – Thẩm Quân Triệu.
Ngày trước, ông quất xuống một roi, Thẩm Quân Triệu chỉ có thể cúi đầu chịu đựng.
Hiện tại, ông đã không còn sức cầm roi, mà Thẩm Quân Triệu chỉ cần động đậy ngón tay là đã có thể khiến ông hồn về Tây Thiên.
“Nghiệt súc!” Thẩm Tranh Minh nhìn thấy Thẩm Quân Triệu bèn tức giận mở miệng mắng nhiếc.
Thẩm Quân Triệu dáng vẻ bình tĩnh: “Ngày hè nóng nực, phụ thân cẩn thận nhiệt phong(5).”
Chú Thích (5)
Ngực Thẩm Tranh Minh trập trùng, cũng bất chấp xung quanh có người: “Đại Ung mới ổn định, mày chớ vì tư lợi cá nhân mà họa loạn thiên hạ!”
“Họa loạn thiên hạ?” Thẩm Quân Triệu đứng trên cao nhìn xuống ông. “Chẳng lẽ ta không xứng nắm giữ thiên hạ này?”
Một câu đã bịt Thẩm Tranh Minh tới mức thở hổn hển: “Nghiệt chướng, nghiệt chướng!”
Thẩm Quân Triệu chế giễu cong khóe miệng: “Phải, ta không bằng Ung Lý.”
Thẩm Minh tức đến trắng bệch cả mặt: “Mày còn mặt mũi nhắc đến nó? Lý Nhi đối xử với mày như vậy, mày lại không biết tốt xấu!”
Màu mắt Thẩm Quân Triệu trầm xuống.
Hình như Thẩm Tranh Minh có chút thần trí không rõ: “Súc sinh…… súc sinh, mày thế mà lại sinh ra suy nghĩ bẩn thỉu như vậy với Lý Nhi, mày là đồ không bằng cầm thú! Mày biết rõ….. hà… hà… được cái trời xanh có mắt, mày cả đời này cũng đừng hòng… đừng hòng……”
Thẩm Quân Triệu đột nhiên đứng dậy, giọng nói lạnh nhạt lộ ra một tia cực đoan khiến người kinh sợ: “Không phải phụ thân hiểu ta nhất sao?”
Thẩm Tranh Minh như bị siết chặt yết hầu, dồn dập thở hổn hển.
Thẩm Quân Triệu bật cười, hắn tuấn mỹ vô song, đôi mắt tựa băng: “Không có được, mới phải hủy đi.”
Thẩm Tranh Minh túm chén trà bên tay ném về phía hắn: “Đồ điên! Mày là thằng điên!”