Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3186: Bảy phần thần tính!




Lúc này Nguyên Thị lại nói: “Tuy chúng ta không thể dùng danh nghĩa Chúng Thần Điện xung đột với Diệp Quân, nhưng cá nhân chúng ta thì có thể”.

Thần Võ hơi ngạc nhiên, nhưng ông ta nhanh chóng hiểu ra.



Hiện tại những người này tập trung tại Chúng Thần Điện, tuy bọn họ vẫn xem mình là Thần của Chúng Thần Điện, nhưng bọn họ cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào.



Có thể nói sau khi Thần Nhất chết, Chúng Thần Điện đã hình thành sự chia rẽ, mỗi người đều có một thế lực của riêng mình, tuy trên danh nghĩa vẫn là Chúng Thần Điện nhưng Thần Chủ của Chúng Thần Điện đã không ràng buộc gì bọn họ nữa.



Nghĩ đến đây trên mặt Thần Võ hiện lên ý cười.



Nguyên Thị nói thẳng: “Chúng ta từng điều tra Diệp Quân đến từ Tuế Nguyệt trường hà, rất thân thiết với chủ nhân bút Đại Đạo và Chân Thần trong truyền thuyết kia”.





Thần Võ cau mày: “Là Chân Thần của Chân vũ trụ ư?”



Nguyên Thị gật đầu: “Đúng vậy”.



Thần Võ im lặng, hơi bất ngờ.







Ông ta từng nghe nói đến chủ nhân bút Đại Đạo và Chân Thần, chủ nhân bút Đại Đạo là người đến gần với Đại Đạo nhất, còn Chân Thần kia ông ta từng nghe nói nhưng cũng không biết quá nhiều chuyện.



Nguyên Thị lại nói: “Ngoài ra hắn còn có một người bảo vệ nữa”.



Thần Võ nhìn về phía Nguyên Thị: “Người bảo vệ?”



Nguyên Thị gật đầu: “Là một người phụ nữ váy trắng, không rõ thực lực của người phụ nữ này, nhưng có lẽ ít nhất cũng là bảy phần thần tính trở lên”.



Bảy phần thần tính!



Thần Võ nhẹ nhàng gật đầu, vẫn có thể chấp nhận được.



Nguyên Thị tiếp tục nói: “Nhưng ta cũng không biết sư phụ có để lại thủ đoạn gì khác cho hắn không”.



Sư phụ mà lão ta nói đương nhiên chính là Thần Nhất.



Thần Võ nói: “Nếu chúng ta liên thủ thì vấn đề lớn nhất không phải chủ nhân bút Đại Đạo, không phải Thần Nhất, càng không phải người phụ nữ váy trắng bảo vệ hắn, mà là Trấn tộc này, chỉ cần giải quyết được Trấn tộc bên kia, muốn giết chết Diệp Quân chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.



Nhưng Nguyên Thị lại lắc đầu: “Ta khuyên các ông đừng coi thường người này, người này có thể phát triển đến hiện tại chỉ trong một khoảng thời gian ngắn là một chuyện không đơn giản”.



Thần Võ gật đầu: “Ta hiểu, vì thế nên càng không thể cho hắn thời gian để hắn tiếp tục phát triển”.



Nguyên Thị hơi gật đầu rồi nói: “Thế này đi, các ông giữ chân Trấn tộc kia, chúng Thần Điện chúng ta sẽ đi xử lý Diệp Quân và thế lực sau lưng hắn, sau khi xong chuyện thì cùng chia sẽ quyển sổ”.



Thần Võ cười nói; “Làm thế có phải hơi không công bằng không?”



Nguyên Thị lại nói: “Vậy thế này, chúng ta đi giữ chân Trấn tộc, các ông xử lý Diệp Quân và thế lực sau lưng hắn”.



Thần Võ sửng sốt, hình như hơi không đúng làm.



Thần Tuyết thì vẫn đang im lặng nhìn Nguyên Thị.



Nguyên Thị nhìn chằm chằm Thần Võ: “Thế nào đây?”



Thần Võ không trả lời.



Chẳng lẽ người phía sau Diệp Quân còn khó đối phó hơn cả Trấn tộc?







Làm sao có thể?







Thần Tuyết chợt nói: “Thị Thần tiền bối, thế này được không, không cần phải phân chia đối thủ, lúc chúng ta giết Diệp Quân thì chắc chắn Trấn tộc hay thế lực sau lưng hắn đều sẽ ra tay, lúc đó chúng ta cùng nhau đối phó”.







Nguyên Thị nhìn thoáng qua Thần Tuyết, sau đó cười nói: “Cô bé nhà ngươi thấy vậy mà mưu mô thật đấy”.







Thần Tuyết cười khẽ không đáp.







Nguyên Thị chợt nói: “Thái độ của khu vực Cổ Hoang thế nào?”







Thần Võ trầm giọng nói: “Thái độ của bọn họ rất mơ hồ, chúng ta đoán bọn họ muốn ngồi im theo dõi tình hình, sau đó làm ngư ông đắc lợi.







Nguyên Thị hơi gật đầu: “Làm thế cũng là lẽ hiển nhiên”.