Nho Uyên gật đầu: “Hẳn là thế”.
Nói đến đây ông ta nhìn đại điện màu đen đó: “Nếu ông ta muốn Đại Đạo thì rắc rối đấy”.
Lý Toại Phong khẽ gật đầu: “Đúng thế”.
Cầu Đại Đạo?
Đó chắc chắn không phải là điều mong muốn đơn giản.
Nếu Diệp Quân muốn mời đối phương về đội mình thì phải thỏa mãn yêu cầu của đối phương, nhưng chắc chắn rất khó.
Thiên Khải bỗng nói: “Hiện giờ chỉ là suy đoán của chúng ta, vẫn phải để cậu Diệp nói chuyện với ông ta trước, nếu có thể đàm phán được thì tốt, nhưng nếu không thể thì hết cách rồi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta sẽ nói chuyện với ông ta”.
Nói rồi hắn bước lên trước.
Nhưng lúc này Lý Toại Phong nói: “Để ta vậy”.
Ông ta tiến lên trước, sau đó chắp tay lại: “Các hạ, công tử nhà ta muốn nói chuyện với ngươi, không biết…”
“Cút!”
Lúc này một giọng nói đầy tức giận vang lên từ trong đại điện đó, thoáng chốc một sóng âm đáng sợ cuồn cuộn lao đến trước mặt mọi người.
Lý Toại Phong giơ ngón tay lên, hai thanh phi kiếm bay ra.
Vèo vèo.
Sóng âm đáng sợ đó bị vỡ nát.
Lúc này một bóng người bỗng lao lên trời từ trong đại điện đó, ngay tức khắc ông ta đã lao đến trước mặt mọi người.
Diệp Quân biến sắc, khí tức này cực kỳ khủng khiếp, đã không còn giống khí tức của cường giả cảnh giới Khai Đạo rồi.
Lý Toại Phong bật cười, bỗng tiến lên trước một bước, chỉ một bước thôi đã có vùng kiếm quang bỗng trào ra từ dưới chân ông ta.
“Chém!”
Lý Toại Phong vừa dứt lời, một tia kiếm quang vạn trượng bỗng rơi xuống, chém mạnh vào bóng người đó.
Bóng người đó cũng không sợ, tung ra một quyền đỡ lấy.
Ầm!
Một tiếng nổ chói tai vang lên khắp xung quanh, sau đó một luồng uy lực còn sót lại của sức mạnh đáng sợ lan ra xung quanh.
Thiên Khải và Nho Uyên chắn trước mặt Diệp Quân, hai người cùng vung tay lên, sức mạnh đó bị phá vỡ.
Nhưng hai người vẫn lùi về sau cả trăm trượng.
Thấy thế, sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại, hắn nhìn một người đàn ông đang đứng cách đó không xa, người đàn ông này mặc bộ đồ đen như mực, mái tóc dài rất dài, cũng rối tung, cả người trông có vẻ rất không bình thường.
Hơi giống kẻ điên.