Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Quân.
Người đàn ông đồ đen nhìn chằm chằm Lý Toại Phong, khàn giọng nói: “Đã phá được tù ấn Đại Đạo”.
Lý Toại Phong gật đầu: “Là Diệp công tử phá được”.
Người đàn ông đồ đen lập tức nhìn Diệp Quân, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân nhưng không nói gì.
Mà Diệp Quân lại cảm thấy rùng mình.
Lúc này Nho Uyên bỗng bước ra: “Các hạ, Diệp công tử muốn nói chuyện với ngươi”.
Người đàn ông đồ đen bỗng giơ tay phải ra: “Cho ta xem kiếm của ngươi”.
Nho Uyên nhíu mày, ông ta nhìn Diệp Quân, Diệp Quân im lặng một lúc rồi xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay đến trước mặt người đàn ông đồ đen.
Hắn không sợ đối phương lấy kiếm đánh trả lại, dù sao không được hắn trao quyền thì kiếm Thanh Huyên chỉ là một thanh kiếm bình thường thôi.
Nhưng mấy người Nho Uyên lại không biết điều này, đều cực kỳ cảnh giác.
Họ từng thấy sự lợi hại của thanh kiếm này của Diệp Quân, nếu thanh kiếm này rơi vào trong tay cường giả tuyệt thế quả thật là không chỉ đáng sợ thôi đâu.
Người đàn ông đồ đen nhận lấy kiếm Thanh Huyên, nhìn chằm chằm kiếm một lúc lâu, ông ta nhắm mắt lại: “Người tạo ra kiếm này là gì của ngươi?”
Diệp Quân nói: “Người nhà”.
Người đàn ông đồ đen mở mắt ra nhìn Diệp Quân, đôi mắt dường như có thể xuyên thấu lòng người.
Mặc dù Diệp Quân cảm thấy cả người hơi khó chịu nhưng vẫn rất bình tĩnh, không hề tỏ ra yếu thế mà nhìn thẳng vào đối phương.
Người đàn ông đồ đen bỗng xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay đến trước mặt Diệp Quân: “Có thể nói chuyện”.
Có thể nói chuyện!
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Người đàn ông đồ đen nói: “Đi theo ta, chỉ một mình ngươi”.
Nói rồi ông ta biến mất khỏi đó.
Nho Uyên bỗng nói: “Bọn ta vào Tiểu Tháp”.
Nói xong, ba người quay lại Tiểu Tháp.
Họ vẫn không yên tâm để một mình Diệp Quân đi theo người bí ẩn này, vì với thực lực bây giờ của Diệp Quân vẫn không thể nào đánh lại ông ta.
Diệp Quân cất kiếm Thanh Huyên vào, cũng biến mất khỏi đó theo ông ta.
Chẳng mấy chốc Diệp Quân đến trước đại điện màu đen đó, vừa bước đến trước điện, Diệp Quân đã cảm thấy cả người không ổn, cảm giác đó hệt như đang bước vào một hầm băng.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn đám mây đen phía trên, trong đám mây đen vẫn thi thoảng có tiếng hét thảm thiết.
Lúc này cánh cửa đại điện bỗng mở ra.