Dù không thể nhìn thấy Tu Pháp còn bao nhiêu tuổi thọ, nhưng có thể chắc một điều là có lẽ tuổi thọ của Tu Pháp này không còn lại bao nhiêu.
Vì Tu Pháp không chỉ trở nên già nua mà trên người còn tản ra hơi thở chết chóc và vẩn đục.
Đây là dấu hiệu tuổi thọ sắp hết.
Tu Pháp chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân, nói với vẻ hơi khó tin: “Kiếm kỹ này của ngươi là gì đấy?”
Diệp Quân đáp: “Nhất Giới Tuế Nguyệt”.
Tu Pháp gật đầu: “Rất lợi hại”.
Dứt lời, gã ta chợt tiến lên một bước, sau động tác đó, hộp đựng kiếm sau lưng gã ta chợt phóng lên cao tới tận chân trời.
Tu Pháp chỉ vào giữa chân mày của mình, giữa chân mày gã ta lập tức nứt ra, một tia kiếm ý phóng lên cao, bay thẳng vào trong hộp đựng kiếm.
Oanh!
Trong hộp đựng kiếm chợt có vô số thanh phi kiếm bay ra, sau đó lao về phía Diệp Quân như mưa rền gió dữ.
Kiếm khí che khuất bầu trời.
Diệp Quân ở bên dưới nhìn thấy kiếm khí dày đặc chém tới thì ánh mắt trở nên lạnh lẽo, hai tay hắn mở ra, trong nháy mắt, vô số kiếm ý vô địch phóng lên cao từ trong cơ thể hắn, những kiếm ý này lập tức hoá thành những thanh ý kiếm nghênh đón phi kiếm kia.
Đối đầu trực diện!
Ầm…
Trong thiên địa thoáng chốc có vô số thanh phi kiếm tung hoành khắp nơi, thời không chỗ hai người chiến đấu biến thành biển kiếm, vô số tiếng kiếm reo và tiếng xé rách liên tục vang lên như dây pháo, khiến màng nhĩ mọi người đau nhói, đầu óc mơ hồ.
Mấy người nhóm Đạo Quân và nhóm Thiên Võ Lăng liên tục lùi lại một lần nữa, cách xa khu vực trung tâm kia.
Cứ thế sau khi vô số phi kiếm so đấu gần nửa khác, hai tia kiếm quang đột nhiên xuất hiện, sau đó đồng thời lao về phía nhau như hai viên sao băng.
Ầm!
Một tia kiếm quang nổ tung trong thiên địa như pháo hoa, vô cùng sáng chói, cùng lúc đó có hai bóng người đồng thời liên tục lùi lại.
Khi Diệp Quân dừng lại, cổ họng hắn có cảm giác ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, trên người hắn có không dưới một trăm vết kiếm, vết kiếm sâu nhất nằm ở ngực, có thể xuyên qua vết thương này nhìn thấy cả ngũ tạng.
Tu Pháp ở phía xa cũng bị thương không nhẹ, trên người gã ta cũng có hơn trăm vết kiếm, tai trái của gã ta đã biến mất, trên mặt có một vết kiếm kéo dài từ tai trái đến má phải, vô cùng dữ tợn.
Thấy cảnh này, mọi người xung quanh đều vô cùng khiếp sợ, đương nhiên kinh ngạc nhất là thực lực của Diệp Quân.
Mọi người đều không ngờ thực lực của Diệp Quân này lại mạnh đến thế, dù Tu Pháp kia áp chế cảnh giới của mình nhưng gã ta cũng là cao thủ cảnh giới Khai Đạo!
Nếu Diệp Quân này đạt đến cảnh giới Khai Đạo thì trong những người cùng cấp bậc, ai có thể là đối thủ của hắn được?
Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, đang định ra tay một lần nữa thì Tu Pháp kia lại lắc đầu: “Ta không thể làm gì ngươi cả”.