Dứt lời, gã ta lùi lại bên cạnh mấy người nhóm Thiên Võ Lăng kia.
Chịu thua!
Mọi người im lặng.
Hành động này của Tu Pháp cũng tương đương với chịu thua.
Lúc này, Từ Thiên đột nhiên vung tay hô to: “Diệp thiếu lợi hại!”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Từ Thiên: “…”
Thấy mọi người chú ý, ông ta hơi chần chừ, sau đó chắp hai tay: “A Di Đà Phật…”
Lại trở về dáng vẻ cao tăng.
Đạo Đế trong tửu quán cười nói: “Tiên Lão, ông thử đi đấu với hắn ta xem?”
Tiên Lão lập tức nói: “Đợi ta mang đầu hắn ta về”.
Dứt lời, người ông ta khẽ rung lên, biến thành một tia hắc quang lao về phía Diệp Quân ở chân trời.
“Ỷ lớn hiếp nhỏ?”
Lúc này, một tiếng cười to chợt vang vọng trong thiên địa, sau đó, một khí thế đáng sợ kéo xuống từ chân trời, trấn áp Tiên Lão kia.
Mọi người hoảng hốt.
Người nào vừa ra tay đấy?
Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía đỉnh đầu Diệp Quân, thì thấy nơi đó có một người đàn ông trung niên.
Người ra tay chính là Thiên Khải.
Diệp Quân vừa kết thúc chiến đấu với Tu Pháp kia, đang trong thời kỳ suy yếu, đương nhiên không thể đấu tay đôi với người khác nữa. Vì thế khi thấy Tiên Lão kia ra tay, Thiên Khải cũng ra tay một cách quyết đoán.
Khi nhìn thấy Thiên Khải, những người đang có mặt đều sửng sốt.
Bọn họ đều từng khiêu chiến Đăng Thiên Lộ, được nhiên biết đến Thiên Khải, sao người này có thể ra ngoài được?
Hơn nữa trông có vẻ còn đang giúp Diệp Quân.
Chuyện gì thế này?
Ngay cả Lệ Hàn cũng khá ngạc nhiên, gã cũng không ngờ Diệp Quân lại dẫn cả cao thủ Trọng Thiên thứ nhất này ra ngoài.
Phải biết rằng trong mỗi Trọng Thiên đều có tù ấn Đại Đạo.
Chẳng lẽ Diệp huynh này phá vỡ tù ấn Đại Đạo rồi?
Nghĩ thế, Lệ Hàn rất kinh ngạc, gã quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Quân, có phải gã đã đánh giá Diệp huynh này hơi thấp rồi không?
Diệp Quân tiến vào trong Tiểu Tháp, bắt đầu chữa thương.
Trong tửu quán bên dưới, Chiêu Võ Đạo Đế tỏ vẻ ngạc nhiên: “Không ngờ người này lại có thể ra ngoài”.
Ông ta biết trong mỗi Trọng Thiên đều có tù ấn Đại Đạo, mà người trước mắt lại có thể ra ngoài, rõ ràng tù ấn Đại Đạo đã biến mất.