Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4217: “Là Diệp công tử kia sao?”




Khi đó dù là Đạo khiển cũng không thể bám vào người ông ta nữa.



Diệp Tu Nhiên đột nhiên bật cười: “Tiểu tử, giúp ta nói xin lỗi, ta có lỗi với cô ấy…”



Dứt lời, ông ta biến thành một tia kiếm quang bay lên cao một lần nữa.



Kiếm thế tiếp tục tăng vọt.



Chẳng mấy chốc, kiếm quang do Diệp Tu Nhiên biến thành đã di chuyển đến trước cửa đá kia, nhưng khi còn cách cửa đá khoảng trăm trượng, cơ thể ông ta đột nhiên bốc cháy, sau đó từng chút biến thành tro bụi như giấy bị đốt… Cuối cùng chậm rãi tiêu tán trong gió.





Hoàn toàn tan biến!



Đến lúc chết, ông ta vẫn không muốn bỏ đi ràng buộc trong lòng.



Thiên địa hoàn toàn yên tĩnh trở lại.







Diệp Quân nhìn về phía Cửu Trọng Thiên, hắn mở lòng bàn tay, một thanh kiếm chậm rãi bay xuống từ phía chân trời, sau đó dừng lại vững vàng trong tay hắn, kiếm khẽ rung, phát ra tiếng thét gào.



Diệp Quân nhìn thanh kiếm, trên chuôi kiếm có thắt một cái túi thơm, trên túi thơm có hai chữ: Tu Nhiên.



Diệp Quân nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm vẫn còn đang rung động với nét mặt phức tạp, một lúc lâu sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lúc này, Trần Tuế Nguyệt kia cũng đang nhìn hắn.



Tranh giành Đại Đạo!



Diệp Quân biết Diệp Tu Nhiên có ý gì.



Có được Đại Đạo trước cũng đồng nghĩa là có được trật tự vũ trụ trước, mục tiêu cả đời này của hắn chính là lật đổ tất cả trật tự cũ.



Mà người đàn ông tên Trần Tuế Nguyệt trước mắt là đệ tử của Đại Đạo hiện hữu, như thế nghĩa là cuối cùng sẽ có ngày hắn phải chiến đấu một trận với đối phương.



Trần Tuế Nguyệt chợt cất lời: “Diệp công tử, ta sẽ đợi ngươi ở Cửu Trọng Thiên, sư phụ nói thế hệ trẻ chúng ta chiến đấu công bằng, thế hệ trước không nhúng tay vào”.



Diệp Quân hỏi: “Nếu thế hệ trước nhúng tay vào thì sao?”



Trần Tuế Nguyệt đáp: “Sư phụ của ta nói vậy thì chúng ta sẽ chịu thua”.



Tiểu Tháp: “…”



Diệp Quân cười nói: “Trần huynh, thế này đi, ba năm, ba năm sau ta sẽ đến đây để chiến đấu với ngươi, chỉ có hai người chúng ta, chiến đấu công bằng”.



Trần Tuế Nguyệt mỉm cười nói: “Được”.



Diệp Quân gật đầu: “Tạm biệt”.



Nói xong, hắn xoay người rời đi.



Trần Tuế Nguyệt nhìn xuống dưới một lúc lâu rồi cũng xoay người đi, trở lại trước cánh cửa đá ở Cửu Trọng Thiên.



Trần Tuế Nguyệt trầm giọng nói: “Sư phụ, vì sao Diệp Tu Nhiên tiền bối kia không muốn chém bỏ ràng buộc trong lòng?”



Một giọng nói chợt vang lên từ trong cửa đá: “Tình”.



Trần Tuế Nguyệt hỏi: “Vì sao không đoạn tình?”







Giọng nói già nua kia nhẹ giọng đáp: “Đấy là vì nhân tính, trên đời này có rất nhiều người xem trọng tình cảm còn hơn mạng sống của mình, còn có người thì coi thường tình cảm, cái nào cũng là một loại của nhân tính”.







Trần Tuế Nguyệt gật đầu: “Con hiểu rồi”.







Người kia nói tiếp: “Con là người sống theo Đạo, vốn phải là tồn tại chói mắt nhất thời đại này, nhưng lại xuất hiện một người vừa sinh ra đã không ở trong Đạo… Hầy!”







Trần Tuế Nguyệt cười hỏi: “Là Diệp công tử kia sao?”







Người kia đáp: “Phải”.



Trần Tuế Nguyệt cười khẽ: “Con đường Đại Đạo luôn phải có cạnh tranh, Diệp công tử kia có vạch xuất phát tốt hơn con, nhưng không phải vạch xuất phát của con cũng tốt hơn nhiều người rồi sao? Nếu con cảm thấy không công bằng, nghĩ theo một góc độ khác, sự ra đời của con cũng là không công bằng với người khác. Cho nên con cảm thấy cố gắng làm tốt chuyện của mình là được, về trận chiến tương lai với Diệp công tử, thắng thì tốt, nếu thua cũng là vì con không giỏi bằng người ta, không thể trách ai được, tiếp tục cố gắng thôi”.







Giọng nói trong cửa đá im lặng một lúc lâu mới cười lên tiếng: “Thiện”.




Sau khi rời khỏi Thất Trọng Thiên, Diệp Quân đi ra ngoài, hắn lấy nhẫn không gian Diệp Tu Nhiên đưa cho mình ra, bên trong nhẫn không gian có rất nhiều của cải, còn có một quyển trục.