Diệp Quân lấy quyển trục ra, sau đó nhẹ nhàng bóp vỡ nó, một tia sáng bay vào giữa chân mày hắn, ngay sau đó, một bản đồ vũ trụ xuất hiện trong đầu hắn.
Một lúc sau, Diệp Quân lấy kiếm Thanh Huyên ra, biến thành một tia kiếm quang biến mất khỏi vị trí.
Trong nháy mắt, Diệp Quân đã di chuyển qua không biết bao nhiêu tinh vực.
Một hơi thở bí ẩn đột nhiên giam cầm lấy Diệp Quân đang xuyên qua thời không, Diệp Quân dừng lại. Lúc này, thời không phía xa đột nhiên rung động, sau đó có một ông lão chậm rãi bước ra.
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân với vẻ đề phòng: “Các hạ là?”
Diệp Quân chắp tay: “Tại hạ đến đây để tìm một người, không có ác ý”.
Ông lão hỏi: “Không biết các hạ muốn tìm ai?”
Diệp Quân nhìn về phía sau lưng ông lão, sau đó hỏi: “Nơi này không cho người ngoài đi vào à?”
Ông lão vội lắc đầu: “Đương nhiên là không, chỉ là…”
Nói đến đây, lão ta nhìn thoáng qua Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân mở lòng bàn tay, một viên tinh thể Vĩnh Hằng xuất hiện trước mặt ông lão: “Xin ông châm chước cho”.
Thấy tinh thể Vĩnh Hằng, sắc mặt ông lão nhất thời thay đổi, lão ta vội cất tinh thể Vĩnh Hằng đi, sau đó nói: “Mời các hạ”.
Người có thể dễ dàng đưa tinh thể Vĩnh Hằng ra chắc chắn là người lão ta không thể động vào, lúc này còn không có mắt nhìn thì chính là tự tìm đường chết.
Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn”.
Nói xong, hắn biến thành một tia kiếm quang biến mất ở phía xa.
Sau khi Diệp Quân biến mất, ông lão kia lập tức thở phào nhẹ nhõm, ông ta nhìn tinh thể Vĩnh Hằng trong tay, trên mặt hiện lên ý cười, đây đúng là phát tài mà!
…
Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đi tới một toà thành cổ, hắn đi tới một phủ đệ theo địa chỉ trên bản đồ.
Phủ nhà họ Diệp!
Diệp Quân tiến lên gõ cửa, cửa nhanh chóng mở ra, một cô gái mặc áo xanh xuất hiện trước mặt hắn.
Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng uyển chuyển, trong tay còn đang ôm một quyển cổ tịch.
Cô gái nhìn Diệp Quân với vẻ ngạc nhiên: “Ngươi là?”
Diệp Quân chắp tay: “Cô nương, ta đến tìm một tiền bối tên là Lý Tú Doanh”.
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi tìm mẹ ta ư?”
Mẹ!
Diệp Quân nhìn thoáng qua cô gái, gật nhẹ đầu: “Phải”.
Cô gái đang định đáp lời thì một giọng nói chợt vang lên từ sau lưng cô ta: “Cho cậu ấy vào đi”.
Cô gái áo xanh mở cửa, sau đó cất lời: “Mời vào”.
Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn”.
Nói xong, hắn đi vào trong, dưới sự chỉ đường của cô gái áo xanh, sau đó đi qua sân nhỏ, Diệp Quân đi tới một tiểu điện, trong tiểu điện có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi thẳng người, dù năm tháng để lại chút dấu vết trên mặt bà ấy, nhưng chỉ khiến cho sự xinh đẹp của bà ấy có thể một cảm giác khác.
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn Diệp Quân, không nói một lời.
Diệp Quân lấy một miếng ngọc bội ra, khi thấy miếng ngọc bội này, người phụ nữ lập tức nói: “Thanh Hàn, con ra ngoài đi”.
Cô gái áo xanh khó hiểu: “Mẹ?”
Người phụ nữ lặp lại lần nữa: “Đi ra ngoài”.
Trong giọng nói đã chứa đựng chút tức giận.
Cô gái cảm thấy rất khó hiểu, nhưng không dám cãi lời, cô ta tò mò nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi cô gái rời đi, trong điện chỉ còn lại Diệp Quân và người phụ nữ xinh đẹp.
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: “Ngươi là gì của ông ta?”