Quả thật không bình thường.
Lần đầu tiên ông ta nhìn thấy sức mạnh huyết mạch cực mạnh như vậy.
Địa Ngục Chủ bỗng nói: “Không đúng, với thực lực hiện giờ của ngươi, chưa chắc có thể giết được hắn”.
Nghe thế Thiên Kình cười mỉa: “Hắn chẳng qua chỉ là cường giả cảnh giới Bình Đạo, mà ta đã là cường giả cảnh giới Diệt Đạo, ta đánh không lại hắn ư? Ngươi đang đùa đấy à?”
Địa Ngục Chủ nói: “Vậy ngươi thử đi?”
Thiên Kình nhìn Diệp Quân, tràn đầy ý chí chiến đấu: “Thử thì thử, ta cũng muốn xem thử thiên tài đời sau này yêu nghiệt thế nào”.
Nói rồi ông ta tiến về trước một bước, sau đó chỉ vào Diệp Quân.
Khu vực thời không chỗ Diệp Quân rung lên, sau đó trở nên mờ ảo.
Lồng nhốt thời không.
Đây là một kiểu áp chế không gian, cường giả cảnh giới cao thi triển áp chế với cường giả cảnh giới thấp, đó gần như là sự áp chế tuyệt đối.
Thế nhưng lúc này Diệp Quân bỗng vung ra một nhát kiếm.
Ầm!
Lồng nhốt thời không đó lập tức bị vỡ tung.
Thấy thế ánh mắt Thiên Kình lóe lên vẻ ngạc nhiên, lúc này Diệp Quân bỗng biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.
Thấy Diệp Quân còn muốn chủ động tấn công, Thiên Kình lập tức quyết định dạy cho hắn một bài học, tiến lên một bước rồi tung ra một quyền.
Đối đầu trực diện.
Vù!
Hai người vừa chạm vào nhau là tách ra, Diệp Quân lui về vị trí ban đầu, Thiên Kình cũng liên tục lùi về sau gần ngàn trượng. Sau khi dừng lại, ông ta cúi đầu nhìn xuống tay phải của mình, trên nắm đấm có thêm một vết kiếm khá sâu.
Thấy thế sắc mặt Thiên Kình sa sầm.
Kiếm của hắn có thể làm mình bị thương ư?
Thiên Kình ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, vừa ngẩng đầu lên, một thanh kiếm màu máu chém thẳng về phía ông ta.
Thiên Kình lại tung ra một quyền.
Vèo!
Kiếm quang bị phân tán.
Nhưng ngay sau đó vô số ý kiếm màu máu bỗng bay đến xung quanh Thiên Kình.
Diên Trì Nhất Kiếm!
Mặt Thiên Kình không đổi sắc, giơ tay phải lên, sau đó nhẹ nhàng đè xuống, tất cả ý kiếm xung quanh ông ta bỗng bị khóa chặt lại một chỗ.
Ngay sau đó ông ta tung ra một quyền.
Ầm!
Vô số ý kiếm bị chấn động văng ra xa.