Chua chua, ngọt ngọt!
Nhất Niệm nhìn về phía cây Thiên Hành kia với vẻ chờ mong: “Muốn ăn thử một lần nữa quá”.
Diệp Quân xoa đầu Nhất Niệm, dịu dàng nói: “Đợi ta nuôi lớn cái cây này rồi, khi nào ra quả có thể ăn được đều cho muội ăn đến khi nào đã thì thôi”.
Hai mắt Nhất Niệm sáng lên: “Được”.
Sau đó, cô ta lại nói: “Cho cả Tịnh An và sư phụ nữa”.
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Dường như nghĩ đến điều gì, Nhất Niệm lấy một cái hộp trong suốt ra đưa cho Diệp Quân: “Cái này cho huynh”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Đây là?”
Nhất Niệm cười nói: “Đây là thứ ta mượn sư phụ, tên là hộp thời không luân hồi, là bảo vật của sư phụ, tiến vào trong đó tu luyện có thể trải qua luân hồi trăm kiếp để rèn luyện đạo tâm, bên trong còn có rất nhiều cảm ngộ tu luyện của sư phụ, có tác dụng rất lớn với huynh hiện tại”.
Nói xong, cô ta lại lấy một quyển trục ra đưa cho Diệp Quân, nở nụ cười ngọt ngào: “Đây là một phương pháp luyện thể thời gian hoàn toàn mới do ta nghiên cứu ra, ta đã tính toán rồi, nếu huynh học nó rồi kết hợp với kiếm Thanh Huyên, một kiếm tuỳ tiện chém ra cũng có thể chém đi ít nhất ba nghìn vạn năm tuổi thọ. Ta vốn định tiếp tục nghiên cứu, nhưng càng nghiên cứu lại thấy càng khó… Có điều không sao cả, ta có thể làm được”.
Diệp Quân đột nhiên nắm lấy tay Nhất Niệm, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn”.
Nhất Niệm khẽ mỉm cười: “Cảm ơn gì chứ, phu thê nên giúp đỡ lẫn nhau, không phải sao?”
Diệp Quân cười to một tiếng, hắn dịu dàng xoa đầu Nhất Niệm, sau đó nói: “Nướng dê ăn nhé!”
Nhất Niệm lập tức sáng mắt lên, liên tục gật đầu.
Diệp Quân cười khẽ, sau đó lấy một con dê ra nướng, thấy dáng vẻ sắp chảy nước miếng của Nhất Niệm, Diệp Quân thầm thấy ấm áp.
Thật ra cả Nhất Niệm và Tịnh An đều là những cô gái rất đơn giản, suy nghĩ đơn giản, mong muốn cũng đơn giản.
Chẳng mấy chốc dê đã được nướng chín.
Diệp Quân ăn cùng Nhất Niệm, không thể không nói kỹ thuật nướng dê của hắn lại nâng cao rồi.
Sau này có lẽ hắn nên đi tới hệ Ngân Hà mở một quán thịt dê nướng!
Nghĩ thế, Diệp Quân bật cười, hắn nhìn Nhất Niệm bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng lau dầu dính trên miệng giúp cô ta: “Sau này nếu có cơ hội, ta sẽ dẫn muội đến một nơi tên là hệ Ngân Hà, nơi đó có rất nhiều đồ ăn”.
Nhất Niệm chớp mắt: “Có món gì ngon không?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Thật ra lợn cũng ngon lắm”.
Lợn: “…”
Nhất Niệm nhất thời tỏ vẻ tò mò: “Lợn?”
Diệp Quân bật cười, sau đó nói: “Sau này sẽ dẫn muội đi”.
Nhất Niệm gật đầu: “Thật tốt quá!”
Một lát sau, Diệp Quân lấy hộp thời không luân hồi kia ra: “Thứ này sử dụng thế nào vậy?”
Nhất Niệm giơ một ngón tay ấn nhẹ vào nút bên trên, một tia tử quang lập tức bao phủ lấy Diệp Quân, trong nháy mắt, Diệp Quân đã biến mất.
Nhất Niệm ôm hộp đi tới trước cây nhỏ Thiên Hành, sau đó đặt nó trên cây, linh khí của cây lập tức tràn vào trong hộp thời gian luân hồi kia.
Nhất Niệm ngồi xuống trước cái cây, cô ta giơ tay chống cằm nhìn cái hộp thời gian luân hồi kia, nhẹ giọng nói: “Tháp gia, nếu ta và huynh ấy sinh một đứa bé, ngươi lại trông giúp chúng ta được không?”
Tiểu Tháp: “…”
Luân hồi trăm kiếp!
Sau khi vào trong hộp kia, Diệp Quân lập tức tiến vào một thế giới thời không kỳ lạ, những thời không xung quanh hắn tựa như những tấm gương, mỗi tấm gương đều có vô số ký ức xuất hiện, nhưng những ký ức này hiện lên rất nhanh, tựa như chỉ trong nháy mắt, mắt thường rất khó thấy kịp.
Ký ức luân hồi!
Những ký ức này đều là ký ức tu luyện của Thượng Thần các thời đại của nền văn minh Thiên Hành, tương đương với một loại truyền thừa, mỗi một tấm gương cũng tương đương một lần trải qua luân hồi.