Chính là ký ức tu luyện của Thượng Thần qua trăm kiếp!
Diệp Quân vô cùng hưng phấn, hắn biết đây là một cơ hội lớn với hắn, vì thứ hắn thiếu nhất bây giờ chính là kinh nghiệm, mà những Thượng Thần này đều là cao thủ cao cấp qua các triều đại của nền văn minh Thiên Hành, vừa khéo có thể bù đắp vấn đề kinh nghiệm của hắn, hắn chậm rãi nhắm mắt lại…
Mà vào lúc Diệp Quân tiến vào hộp luân hồi thời không kia, Thượng Thần Thiên Vân đang đọc sách ở nền văn minh Thiên Hành chợt cau mày, bà ta ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, một lát sau, trong mắt bà ta loé lên cảm xúc phức tạp, lắc đầu thở dài: “Con nhóc này!”
Thật ra hộp thời không luân hồi này không phải Nhất Niệm mượn Thượng Thần Thiên Vân mà là Thượng Thần Thiên Vân truyền nó lại cho Nhất Niệm, cũng đồng nghĩa với việc để Nhất Niệm trở thành Thượng Thần đời tiếp theo của học cung Thiên Vân.
Sở dĩ Thượng Thần Thiên Vân làm như thế đương nhiên là muốn cho Nhất Niệm một lá bùa hộ mạng.
Chỉ cần Nhất Niệm lấy được truyền thừa ký ức luân hồi trăm kiếp, điều đầu tiên là thực lực của cô ta sẽ tăng lên rất nhiều, thứ hai chắc chắn nền văn minh Thiên Hành sẽ không làm tổn thương đến cô ta, vì phải trăm vạn năm mới có thể mở hộp luân hồi trăm kiếp này một lần, vì thế một khi Nhất Niệm lấy được ký ức truyền thừa này cũng tương đương với việc cô ta là Thượng Thần đời tiếp theo!
Dưới tình huống đó, Nhất Niệm có thể được Thượng Thần các đời bảo vệ, khi đó dù là Thiên Hành Chủ cũng không dám tự tiện làm gì cô ta.
Mà Thượng Thần Thiên Vân không ngờ Nhất Niệm lại đưa cơ hội này cho thiếu niên kiếm tu kia.
Một lúc lâu sau đó, Thượng Thần Thiên Vân thu hồi tầm mắt, thở dài một lần nữa: “Nha đầu ngốc, hy vọng người con dựa dẫm là người tốt…”
Từ trước đến giờ nền văn minh Thiên Hành cũng có không ít cô gái từng yêu người ngoại tộc, nhưng đa số đều dựa dẫm sai người, gặp phải kết cục thê thảm. Nếu có thể chọn, bà ta muốn khuyên Nhất Niệm, nhưng khi Nhất Niệm dẫn Diệp Quân tới, bà ta đã biết mình không thể nào khuyên được nữa rồi.
Nha đầu này ngày thường rất yên tĩnh, nhưng lại cực kỳ bướng bỉnh, chỉ cần là người mà cô ta đã xác định thì chắc chắn cô ta sẽ không thay đổi.
Bà ta không còn cách nào khác, chỉ có thể chọn ủng hộ thôi.
Thượng Thần Thiên Vân buông sách xuống, tâm trạng không thể bình tĩnh, không đọc tiếp được nữa, bà ta đứng dậy đi ra ngoài đại điện, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong mắt thoáng lộ vẻ lo lắng.
…
Sau khi dẫn người rời khỏi thần cảnh Thiên Hành, Thôi Âm lập tức cho người lục soát mấy trăm tinh vực xung quanh, còn mở mắt Thiên Hành lục soát mấy vũ trụ gần đó, nhưng đều không có thu hoạch gì.
Điều này khiến ông ta rất nghi ngờ.
Vì dưới tình huống bình thường, Diệp Quân và Nhất Niệm không thể nào chạy xa như thế được. Phải biết rằng nền văn minh Thiên Hành có một khả năng lợi hại nhất là theo dõi vũ trụ, vì thế việc Diệp Quân cứ thế dẫn theo Nhất Niệm biến mất khỏi tầm mắt của ông ta khiến ông ta rất nghi ngờ.
Thượng Thần Thiên Vân!
Thôi Âm chợt nhớ tới người phụ nữ kia, sắc mặt ông ta u ám đến đáng sợ, chắc chắn là người phụ nữ kia đang giở trò, nếu không với thực lực của Diệp Quân và Nhất Niệm, hai người hoàn toàn không thể thoát khỏi sự tìm kiếm của bọn họ được.
Không đúng!
Thôi Âm chợt nói: “Bảo người của chúng ta quay lại”.
Một người chấp pháp Thiên Hành bên cạnh ông ta hành lễ, sau đó bóp vỡ một lá bùa màu vàng.
Chẳng mấy chốc, mười mấy người chấp pháp đã đi ra từ thời không xung quanh.
Thôi Âm cau mày trầm tư.
Lúc này, phía xa đột nhiên có một người đàn ông trung niên đi tới, thấy người đó, Thôi Âm cau mày: “Nhị điện chủ?”
Người tới chính là Khâu Bạch Y!
Khâu Bạch Y cúi chào, thái độ rất cung kính: “Thôi chấp pháp”.
Thôi Âm bình tĩnh hỏi: “Nhị điện chủ có chuyện gì sao?”
Khâu Bạch Y mỉm cười: “Thôi chấp pháp không tìm thấy Diệp Quân kia à?”
Thôi Âm gật đầu, như nghĩ đến điều gì, ông ta đột nhiên nhìn về phía Khâu Bạch Y: “Ông biết hắn ta đang ở đâu sao?”
Khâu Bạch Y khẽ mỉm cười: “Người xưa có câu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất…”
Nghe thấy lời của Khâu Bạch Y, Thôi Âm nhất thời sửng sốt, sau đó ông ta cười to: “Nhị điện chủ đúng là đa mưu túc trí, ta cũng nghĩ như thế đó”.
Khâu Bạch Y thoáng ngây người, sau đó cười nói: “Trí thông minh của ta cũng chỉ bằng một phần vạn ông mà thôi”.