Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4420: Thần hồn của người đó đã tắt rồi




Phục Võ lắc đầu: “Ta không muốn nói chuyện”.



Nhất Niệm nói: “Ta có một cô cô, bà ấy có năng lực rất mạnh mẽ, chỉ cần không phải thật sự bị tiêu diệt, bà ấy sẽ có thể cưỡng ép khiến người chết sống lại, có lẽ ta có thể giúp được bà”.



Phục Võ lại lắc đầu: “Thần hồn của người đó đã tắt rồi... mọi thứ đều đã không còn ý nghĩa gì nữa...”



Nhất Niệm còn định nói điều gì đó, Phục Võ lại nói tiếp: “Ta cho cô một cơ hội cuối cùng, rời đi ngay, ta không sẽ không giết cô”.



Nhất Niệm nhẹ giọng nói: “Bà thật sự muốn hủy diệt nền văn minh Thiên Hành sao?”





Phục Võ nhìn chằm chằm vào Nhất Niệm: “Nếu người đàn ông mà cô yêu bị giam cầm hàng trăm triệu năm, cuối cùng bị tra tấn đến chết thì cô sẽ làm gì?"



Nhất Niệm im lặng.



Phục Võ đi chậm rãi đến chỗ Nhất Niệm: “Ta đã từng chiến đấu với vô số nền văn minh vũ trụ khác vì nền văn minh Thiên Hành, lập được vô số thành tích. Sau đó, chỉ vì ta yêu một người đàn ông của nền văn minh ngoại tộc, ngay lập tức bọn họ lại xem ta như một tai họa, xem ta là nỗi sỉ nhục đối với nền văn minh Thiên Hành, cảm thấy ta đã làm bẩn dòng máu thuần khiết của nền văn minh Thiên Hành, cô có biết bọn họ đã đối xử với ta thế nào không?”







Nhất Niệm khẽ thở dài.

Cách đây chưa lâu, Nhất Niệm từng trải qua chuyện này rồi, bây giờ cô ta vẫn còn oán hận nền văn minh Thiên Hành, nếu không phải vì Tịnh An, cô ta tuyệt đối sẽ không chiến đấu.



Phục Võ đột nhiên rơi nước mắt: “Bọn họ sỉ nhục ta, muốn giết chết ta, ta có thể nhịn, nhưng ông ấy đã làm sai chuyện gì chứ? Năm đó, bọn họ từng hứa với ta, chỉ cần ta khoanh tay chịu trói bọn họ sẽ buông ta cho ông ấy, thả ông ấy trở về quê hương, nhưng bọn họ không làm thế, bọn họ tra tấn ông ấy đến chết…”



Nói đến đây, ánh mắt bà ta đột nhiên trở nên rất hung tợn: “Bởi vì năm đó ta không nhẫn tâm giết hại người trong tộc nên mới thỏa hiệp với bọn họ, nếu không năm đó ta đã giết chết hết bọn họ rồi, nhưng bọn họ lại gạt ta, cô nói xem bọn họ có đáng chết hay không! Hả!”



Đùng!



Bỗng chốc, có một sức mạnh khí tức đáng sợ đột nhiên thổi qua nơi này.



Đằng xa, vẻ mặt Nhất Niệm đột nhiên thay đổi, cô ta mở bật hai tay ra, phút chốc, trước mặt cô ta đột nhiên trở nên mơ hồ, những sức mạnh thời không bí ẩn không ngừng trào ra từ bên trong, sức mạnh thời không thần bí này lại có thể mạnh mẽ ngăn chặn được sức mạnh của Phục Võ.



Đúng lúc đó, Phục Võ bỗng nhiên biến mất.



Nhất Niệm giật mình, tay phải kéo thẳng về phía trước, thời không như thác nước ùng ùng chảy xuống, tạo nên một bức tường thời không đáng sợ.



Rầm!



Bức tường thời không đáng sợ kia rung động kịch liệt, nó mở toang, tiếp đó lại có một sức mạnh đáng sợ hơn tỏa ra, bức tường thời không lập tức vỡ tan nát. Vào lúc đó, Nhất Niệm đã xuất hiện cách đó hơn ngàn trượng, không chỉ như thế, thời không trước mặt cô ta đột nhiên biến thành những ô vuông quái dị, mỗi ô vuông đều chứa đựng một ngọn lửa Thiên Hành.



Nhât Niệm lật tay lại, bắt hợp hai tay.



Tất cả ô vuông thời không ngay lập tức ép thành một hàng.



Đùng!



Sức mạnh đáng sợ có thể hủy thiên diệt địa trong phút chốc đã lan tỏa khắp cả đất trời.



Đằng xa, Phục Võ nhìn thời không gấp lại trước mặt Nhất Niệm, bà ta hơi cau mày, ngay sau đó bà ta đột nhiên biến mất.







Nhất Niệm nhẹ nhàng mở nếp gấp thời không ra.







Đùng!







Trước mặt Nhất Niệm bỗng bừng nổ một ngọn lửa, sức mạnh to lớn lập tức ép Phục Võ ngừng lại.







Nhưng lúc đó, Phục Võ bỗng tung ra một quyền.







Bùng!







Đóa hoa lửa kia đột nhiên vỡ nát, Nhất Niệm bị chấn bay xa gần ngàn trượng.







Phục Võ không tiếp tục ra tay, bà ta cúi đầu nhìn thoáng qua tay phải của chính mình, làn da trên cánh tay phải đã tróc da, máu tươi không ngừng trào ra.