Chương 1: Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng!
Ầm vang!
Lôi minh cửu thiên, phong vũ cuồng loạn, cả thiên địa trở nên tối tăm mù mịt như muốn nghênh đón tận thế.
Lúc này, tại một tòa miếu hoang cũ nát, một tên ăn xin đầu tóc rối bời nằm co rúm dưới sàn nhà. Hắn mặc trên người một bộ y phục màu đen cũ kỹ được chấp vá từ nhiều mảnh khác nhau, khuôn mặt hắn lem luốc đầy rẫy vết lọ, ánh mắt vô thần nhìn ra phía bên ngoài cửa miếu tựa như đang trông đợi điều gì.
"Còn chưa dứt sao?"
Cơn bão này đã kéo dài trọn vẹn bảy ngày bảy đêm. Tô Thần hắn vốn dĩ là một tên công nhân viên chức hiện đại bình thường, chẳng biết vì lí do gì, sau một đêm ngủ dậy, hắn mờ mịt đã đi tới địa phương kỳ quái này.
Điều khiến hắn tuyệt vọng nhất, chính là nơi này ngoài căn miếu cũ kỹ tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng, thì xung quanh cũng chỉ có rừng rậm dày đặc, không thấy điểm cuối. Hắn tận lực thăm dò mấy ngày, đến một bóng người đều không nhìn thấy. Không chỉ vậy, ngay cả một con động vật nhỏ hay các loại trái cây lương thực đều không tồn tại, chỉ có san sát từng gốc cổ thụ to lớn trải dài.
"Thật đói! Thật là đói!" Tô Thần mấp máy bờ môi khô khốc lầm bầm.
Ánh mắt hắn phiêu hốt bắt đầu sinh ra ảo giác, trước mặt bày ra vô số món ngon vật lạ, cuống họng ừng ực nuốt xuống từng ngụm nước bọt, bao tử phát ra âm thanh b·iểu t·ình dữ dội, cơn đau thắt đã giày vò hắn ta trọn vẹn năm ngày, toàn bộ năng lượng tích trữ trong cơ thể hầu hết tiêu hao sạch sẽ, mí mắt co giật muốn rũ xuống. Hắn biết, lúc này nếu như hắn ngủ, có thể đây sẽ là giấc ngủ vĩnh hằng.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu.
Ngay tại lúc mí mắt Tô Thần chuẩn bị đóng lại, thì một tiếng bước chân dường như âm thanh hy vọng từ bên ngoài vọng vào tai hắn. Không biết có phải lại là ảo giác sinh ra lúc sắp c·hết hay không, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản hắn nỗ lực nhấc lên mí mắt lần nữa nhìn ra cửa miếu.
Quả nhiên, tiếng bước chân đó phát ra từ một bóng người mơ hồ đang từ phía ngoài cánh rừng tiến lại. Âm thanh mỗi vang lên một nhịp lại khiến trái tim Tô Thân lại trở nên kích động một nhịp. Hắn biết rằng bản thân mình có lẽ sắp được cứu rồi!
Ầm vang!
Bóng người dừng lại bước chân trước cửa miếu. Một tia lôi điện xẹt qua bầu trời tăm tối, thoáng chóc chiếu sáng toàn bộ thiên địa. Mặc dù chỉ trong chớp mắt, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhận ra đó là một người đàn ông trung niên trạc hơn ba mươi tuổi. Người này đội lấy chiếc mũ vành rộng cùng áo khoác đan bằng lá cọ, bên hông còn treo một thanh hắc đao, tay phải nắm bình hồ lô bạch ngọc.
Người nọ lặng lẽ nhấc chân tiến vào. Hắn có vẻ hơi bất ngờ vì chỗ này lại có phàm nhân xuất hiện.
Người đàn ông tò mò ngồi xổm xuống bên cạnh Tô Thần, ánh mắt thâm thúy tựa như vực sâu vô tận nhìn chăm chú.
Từng giây từng phút cứ như thế lặng lẽ trôi qua. Người nọ chậc lưỡi một tiếng, mất sạch hứng thú. Hắn xoay người ngồi tựa lưng vào vách tường kế bên, tay phải nắm lên hồ lô bạch ngọc, từng ngụm rót vào khoang miệng.
Mùi hương từ trong bình lan tỏa ra ngoài. Tô Thần vô tình hít phải hương khí, tâm thần lập tức trở nên thanh tỉnh chút ít, mặc dù cơ thể vẫn còn nằm ở trạng thái kiệt sức, nhưng ít nhất ý thức của hắn đã không còn mơ hồ như lúc ban đầu.
"Thế nào? Muốn uống một ngụm hay không?" Người họ liếc nhìn Tô Thần. Hắn lắc lắc bình hồ lô trước mặt cười nói.
"Có... có thể sao?" Tô Thần khàn khàn mở miệng.
"Haha! Đang tiếc, thứ này ngươi không uống được, sẽ c·hết người!" Người đàn ông bật cười ha hả lắc đầu.
"Vì... vì sao?" Tô Thần mím môi, nhìn đăm đăm bình hồ lô trong tay người nọ bằng ánh mắt khát vọng.
"Đó là bởi vì thứ..."
Ầm vang!
Người đàn ông chưa nói dứt câu thì đã bị tiếng sấm to lớn ngoài trời đánh gãy. Hắn ngẩng đầu, ngước nhìn từng tia lôi điện khổng lồ giống như từng đầu giao long dữ tợn đang xé rách thương khung.
"Chậc! Thật phiền phức, bọn hắn định phá nát phiến thiên địa này hay sao?" Người nọ bĩu môi, thái độ thờ ơ tiếp tục uống rượu.
Tô Thần ngược lại không được trấn định như vậy. Hắn bị t·iếng n·ổ long trời làm cho sắc mặt trở nên trắng bệch. Hắn không biết nếu tận thế thật sự xảy ra thì tràng cảnh lúc đó sẽ như thế nào, nhưng cảnh tượng trước mắt này thật sự quá dọa người, có thể nói là hủy thiên diệt địa!
Ầm Vang!
Lại một tiếng lôi minh tiếp tục xuất hiện, lần này so với lần trước càng thêm khủng bố. Bầu trời bên ngoài đã có dấu hiệu chuyển sang màu đỏ máu, đạo đạo lôi điện rạch phá từng tầng không gian như muốn xé phiến thiên địa này thành nhiều mảnh.
"Cmn! Lôi Đế! Ngươi muốn c·hết đúng không?" Người đàn ông đột ngột đứng bật dậy. Hắn giận dữ ngước nhìn thương khung hét lớn.
Tô Thần vẫn còn đắm chìm trong trạng thái sợ hãi, cơ thể run rẩy kịch liệt. Một tiếng thét dài từ người nọ vô tình bị hắn không nghe thấy.
Người đàn ông nộ khí xung thiên nhấc chân rời đi căn miếu, vừa đi được mấy bước bỗng dưng quay đầu nhìn lại, hai mắt lập lòe quang mang, đăm chiêu nhìn thiếu niên đang run lẩy bẩy dưới mặt đất.
"Ngươi làm ta nhớ tới một vài ký ức đã phủ bụi từ rất lâu!"
"Tại chỗ này gặp nhau âu cũng là duyên phận, cứu ngươi một mạng, còn lại xem tạo hóa của ngươi. Thật tốt mà sống sót!"
Nói xong, hắn nhẹ nhàng điểm ra một chỉ. Một luồng ánh sáng nhu hòa màu bạch nhũ theo quanh đầu ngón tay lặng lẽ toát ra, rơi vào trên người Tô Thần. Ánh sáng xuyên qua lớp y phục, thấm qua từng lỗ chân lông đi vào bên trong cơ thể. Một loại cảm giác thư thái đánh tới. Thân thể vốn dĩ đã suy kiệt lập tức trở nên dồi giàu năng lượng. Cơn buồn ngủ bất chợt giáng lâm khiến mí mắt của hắn muốn đóng chặt lại.
"Tên... tên... " Nhìn người nọ xoay lưng rời đi. Tô Thần nỗ lực chống chọi cảm giác hôn mê đang mãnh liệt ập đến, lập tức gian nan mở miệng.
Người đàn ông dừng lại bước chân, hắn nghiêng đầu nhìn thiếu niên mỉm cười.
"Ta gọi Bạch Quân Thiên, hữu duyên gặp lại!"
Đạt được câu trả lời. Tô Thần lập tức b·ất t·ỉnh nhân sự.
....
Một đêm giông tố cuồng phong cứ như thế lặng yên đi qua!
Tô Thần không tiếng động mở ra mí mắt. Sau khi bị năng lượng bạch nhũ tôi thể một đêm, sắc mặt của hắn cũng đã trở nên hồng hào trở lại. Hắn lặng lẽ chống lấy cơ thể gầy gộc ngồi tựa lưng lên vách tường, đôi mắt đen nhánh đảo quanh căn miếu một vòng rồi bất chợt lộ ra thần sắc thất vọng.
"Xem ra người kia đã rời đi!" Tô Thần thở dài thì thào.
Trong lòng hắn lúc này tràn đầy tiếc nuối. Đêm qua, sinh mệnh của hắn giống như ngọn đèn trước gió, tùy thời có thể dập tắt. Nếu như không phải người nọ thì có lẽ bản thân bây giờ chỉ còn là cái xác khô lạnh cóng. Trí nhớ còn sót lại trong đầu chỉ mơ mơ hồ hồ, không quá rõ ràng. Hắn chỉ biết đó là một người nam tử trung niên cùng thanh đao sắt rỉ sét vắt ngang hông, hình dáng vô cùng phổ thông, rất khó nhận dạng, có lẽ điểm đặc thù cũng như dễ dàng tìm kiếm nhất có lẽ là bình hồ lô bạch ngọc!
"Người nọ hình như họ Bạch thì phải. Nhìn đến cũng không đơn giản. Thôi thôi, không nghĩ nhiều làm gì, có duyên ắt sẽ có cơ hội gặp lại. Trước mắt phải tìm cách rời đi nơi này trước đã!" Tô Thần suy tư một lúc rồi lặng lẽ lắc đầu.
—TING! CHÚC MỪNG KÝ CHỦ NHÂN HỌA ĐẮC PHÚC! ĐẠI NẠN KHÔNG CHẾT! THÀNH CÔNG KÍCH HOẠT HỆ THỐNG GIẢ TRANG TOÀN NĂNG!
"Đây là?" Âm thanh máy móc kỳ lạ vang lên trong đầu khiến Tô Thần không kịp phản ứng. Hắn nhíu chặt lông mày hoài nghi.
"Hệ thống? Thật sự là hệ thống?" Tô Thần kích động lên tiếng xác nhận lần nữa.
—TING! BẮT ĐẦU TRUYỀN TẢI SƠ LƯỢT KIẾN THỨC CỦA THẾ GIỚI HIỆN TẠI!
Một luồng thông tin tựa như hồng thủy mãnh liệt tràn vào trong đầu Tô Thần. Trải qua thời gian nửa khắc, hắn mở ra mí mắt rơi vào trầm tư. Dựa theo hệ thống giới thiệu thì thế giới này quả nhiên giống như những gì mà toàn bộ mãnh vỡ ký ức còn sót lại trong đầu thể hiện. Thân thể hiện tại vốn dĩ cũng không phải là thân thể của hắn. Hắn xuyên đó là linh hồn xuyên qua, chiếm cứ bộ thân thể này cũng gọi Tô Thần. Trong quá trình dung hợp, ký ức của thể xác đã bị phá vỡ thành nhiều mảnh vụn, còn lại cũng chỉ có ít ỏi thông tin mơ hồ, không quá rõ ràng. Nhưng bây giờ, dựa theo kiến thức mà hệ thống vừa truyền tải, thêm với mảnh vụn ký ức đã chấp vá trước đó, hắn cũng sơ bộ nắm rõ bản chất của thế giới hiện tại.
Đây là một thế giới vô cùng bao la rộng lớn, dường như không có điểm cuối, nơi này người người tu võ, tu thần, yêu ma quỷ quái cùng tồn tại. Kẻ yếu một quyền nát thạch, kẻ mạnh phất tay tịch diệt quốc gia, thần tiên quái sự đều không thể thiếu, chỉ có hắn không tưởng tượng nổi chứ không bao giờ có khả năng không tồn tại.
Dựa theo thông tin mà hệ thống đã quán thâu, Tô Thần rõ ràng thế giới hiện tại rộng lớn đến không có tên gọi cụ thể. Điều duy nhất biết được chính là địa vực dưới chân nguyên lai gọi Hoang Vu Cổ Lâm, tồn tại tại ngoài cùng biên giới của Thiên Mạc Vương Triều. Mảnh cổ lâm này rộng lớn vô biên, bên trong ngoài từng cỗ đại thụ to lớn chọc trời thì không tồn tại một sinh mệnh nào khác. Người bình thường đi vào rất dễ dàng dính phải huyễn tượng, vĩnh viễn lạc lối, cho nên nó được liệt vào cấm địa. Chỉ có tu sĩ đại năng đã khai mở thức hải mới có thể từ bên trong miễn cường thoát ra bên ngoài.
"Cmn!" Tô Thần sắc mặt đen nhánh nhịn không được chửi thề một tiếng. Hắn mặc dù không biết tu sĩ đã khai mở thức hải là đại năng như thế nào, nhưng hắn biết, một phàm nhân như hắn một khi đã lâm vào Hoang Vu Cổ Lâm, nếu không có kỳ tích xuất hiện thì tuyệt đối chỉ có thể ăn no chờ c·hết!
"Quỷ tài ăn no chờ c·hết! Chỗ này ngoài căn miếu tồi tàn cùng một mảnh rừng cây thì chẳng có một thứ gì để nhét bụng, có thành quỷ cũng là quỷ đói!" Tô Thần khổ bức nói.
—TING! PHÁT HIỆN MỤC TIÊU GIẢ TRANG! KHOẢNG CÁCH KÝ CHỦ 3600M!
Âm thanh máy móc lại lần nữa vang lên, tâm tình Tô Thần lúc này lập tức bình phục trở lại. Hắn nghi hoặc đưa mắt nhìn phiếu thông báo xuất hiện trước mặt.
"Mục tiêu giả trang? Đây là cái quỷ gì?" Tìm tòi một hồi, Tô Thần không tìm ra được mánh khóe gì khác, chỉ có thể bắt đắc dĩ tắt đi thông báo.
"Thôi! Dựa theo hệ thống chỉ dẫn đi xem thế nào!"
Tô Thần im lặng thở dài, dựa theo vị trí mà hệ thống chỉ dẫn rời khỏi căn miếu. Hắn biết được, hệ thống hiện tại có lẽ chính là con đường sống duy nhất có thể dựa dẫm. Người sống dưới mái nhà không thể không cúi đầu, lại hướng tới xem thử rốt cuộc hệ thống giả trang là thứ quỷ gì!