Chương 2: Ta Là Diệp Thiên Phong!
Tô Thần không biết đã đi được bao lâu, khoảng cách đi đường mặc dù không gọi là quá xa, nhưng tuyệt đối cũng không ngắn. Người bình thường nếu chậm rãi tiến đến đều sẽ có cảm giác mất sức, nhưng hắn thì ngược lại, một mạch chạy liên tục đến bây giờ, cơ thể vẫn không có dấu hiệu mệt mỏi, ngay cả một giọt mồ hôi cũng không tồn tại. Hắn không biết nguyên nhân bên trong là gì, có lẽ do hệ thống hoặc có lẽ là do năng lượng bạch nhũ từ người đàn ông nọ đã cải tạo thân thể đêm qua. Nhưng mà suy nghĩ liền chỉ dừng lại ở đó, việc này nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì, chỉ cần không gây hại cho hắn là được.
"Là sơn động phía trước sao?" Tô Thần nghi ngờ ngóng nhìn cửa hang trước mắt lẩm bẩm.
"Theo đúng chỉ dẫn thì hướng này không sai. Mặc kệ, trước hết cứ vào xem như thế nào!"
Do dự một lúc, hắn cắn răng, quyết định tiến vào bên trong. Bước chân thận trọng chầm chậm vừa đi vừa quan sát nội bộ hang động. Bởi vì đi vào khá sâu, ánh sáng cũng dần bắt đầu yếu đi. Cảnh vật càng lúc càng tối đen như mực, mặc dù trong lòng lúc này tràn đầy lo lắng bất an, nhưng bước chân của hắn vẫn không có chút dấu hiệu dừng lại.
Bịch!
"Ai nha!" Tô Thân dường như vấp phải thứ gì, cả người mất đi thăng bằng ngã nhào xuống đất. Hắn loạng choạng chống đẩy cơ thể ngồi dậy, gương mặt nghi ngờ cố gắng nhìn rõ đồ vật dưới chân. Còn chưa rõ ràng mọi chuyện thì âm thanh hệ thống lại bất ngờ vang lên lần nữa.
—TING! ĐÃ ĐẾN MỤC TIÊU CHỈ ĐỊNH!
"Khụ khụ khụ!"
Tô Thần vốn đang tự hỏi điều gì đang diễn ra thì bỗng nhiên một tiếng ho khan từ bên cạnh đột ngột vang lên, khiến toàn thân cơ bắp của hắn thít chặt lại. Theo bản năng, Tô Thần kéo lấy cơ thể lùi lại, gương mặt cảnh giác nhìn đăm đăm bóng đen đang nằm trước mắt.
"Là người?" Tô Thần trầm giọng, lông mày nhíu chặt lên tiếng.
"Khụ khụ! Phàm... phàm nhân sao?" Bóng đen tiếp tục ho khan hai tiếng rồi gian nan mở miệng.
"Ngươi là ai?" Tô Thần cảnh giác hỏi, hắn quờ quạng bắt lấy hòn đá bên cạnh làm v·ũ k·hí giơ đến trước mặt.
"Khụ khụ! Một tên phàm nhân như ngươi làm thế nào xuất hiện ở chỗ này? Ngươi không biết Hoang Vu Cổ Lâm là nơi phàm nhân không nên đến hay sao?"
"Việc này không phiền ngươi lo lắng, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta!" .
"Khụ khụ! Ta gọi Diệp... Diệp Thiên Phong! Còn ngươi?"
"Ta? Ta gọi Trương Tam!" Tô Thần nhíu mày. Hắn do dự một lúc rồi báo ra một cái danh tự hư vô mờ mịt cho qua chuyện.
Bầu không khí lúc này cũng rơi vào trầm lặng. Tô Thần vẫn còn đang thắc mắc mục đích hệ thống chỉ dẫn đến nơi này rốt cục là vì điều gì. Theo như thông báo vừa rồi thì người trước mắt có lẽ chính là mục tiêu mà hệ đã chỉ định. Mục tiêu thì đã tìm tới, nhưng hệ thống lại bặc vô âm tín, không thấy một điểm phản hồi, điều này khiến Tô Thần khổ bức vô cùng.
"Khụ khụ khụ!"
Diệp Thiên Phong liên tục ho khan dữ dội, đánh gãy dòng suy nghĩ của Tô Thần.
"Ngươi b·ị t·hương?" Tô Thần nhướng mày nhìn Diệp Thiên Phong tò mò hỏi.
"Ha hả! Là cái người sắp c·hết thôi." Diệp Thiên Phong tự giễu.
"Khụ khụ! Ngươi... làm thế nào lại đi đến nơi này?" Diệp Thiên Phong trầm mặc một lúc rồi mở miệng hỏi lại vấn đề vừa nãy.
"Không rõ! Trí nhớ của ta không trọn vẹn." Tô Thần nhíu mày suy nghĩ, sau đó đành lắc đầu trả lời.
"Khụ! Xem ra khí vận của ngươi thật thúi... haha!" Diệp Thiên Phong đồng tình cười cợt.
"Ngươi bây giờ còn thê thảm hơn cả ta!" Tô Thần liếc mắt khinh bỉ.
"Đúng thế... nhìn dáng vẻ hiện tại của ta quả thật quá thê thảm... không ngờ rằng cuộc đời này của ta... lại... lại sẽ kết thúc tại một nơi... một nơi như thế này!" Diệp Thiên Phong gian nan nói.
"Ngươi... ngươi là tu sĩ sao?" Tô Thần đột ngột hỏi.
Diệp Thiên Phong bất ngờ nhướng mày nhìn Tô Thần sau đó im lặng lắc đầu tự giễu.
"Quan trọng sao? Hiện tại... còn không phải đã thành một tên phế nhân sắp c·hết hay sao?"
"Khụ khụ khụ! Đáng tiếc... là... không thể... cứu được hắn... còn có... còn có... ta phụ nàng ấy... " Diệp Thiên Phong cắn chặt hàm răng tràn ra máu tươi, khóe mắt hắn lặng yên rơi xuống hai hàng nước mắt đắng chát.
Tô Thần ngồi trầm mặc không lên tiếng.
Thời gian cứ như thế im lặng trôi qua, sắc trời bên ngoài cũng dần đen lại.
Gương mặt Diệp Thiên Phong đã trở nên vô cùng trắng xám, có lẽ không còn gắng gượng được bao lâu nữa. Đôi mắt hắn tựa như hai đóm tro tàn sắp tắt ngước nhìn Tô Thần, bất chợt lên tiếng.
"Trương Tam... ngươi có muốn rời khỏi Hoang Vu Cổ Lâm không?"
"Có cách rời khỏi sao?" Tô Thần kìm nén ngờ vực trong lòng nghi ngờ hỏi. Trước mắt, mặc dù không biết hệ thống đang xảy ra vấn đề gì, nhưng hiện tại, việc ưu tiên nhất vẫn là làm thế nào rời đi nơi quỷ quái này rồi tính tiếp.
"Đương nhiên có, chỉ là với người bình thường như ngươi, muốn rời khỏi là việc không thể nào. Trừ phi... trừ phi ngươi là cường giả Khai Thần cảnh!" Diệp Thiên Phong gian nan nói.
"Ngươi chủ động hỏi ta vấn đề này thì chắc hẳn không phải chỉ có một cách duy nhất chứ đúng không?" Tô Thần bình thản nói.
"Thông minh... khụ khụ khụ... "
"Đầu tiên nơi này ảo cảnh rất mạnh... người bình thường nếu không có thể chất đặc thù, hay khí vận gia thân muốn... muốn rời khỏi có thể nói khó như lên trời!"
"Nhưng mà... có câu nói vạn vật tương sinh tương khắc, sống ở nơi khắc nghiệt chắc chắn... chắc chắn sẽ có chủng loại khác thường. Tại... tại Hoang Vu Cổ Lâm có một loại sinh vật nhỏ sống dưới mặt đất gọi là Huyễn Minh Trùng... ngươi... ngươi chỉ cần ăn nó thì có thể giúp tránh thoát ảo cảnh trong vòng... nửa canh giờ, nhưng... nhưng mà... để bắt được vật nhỏ này rất khó, mặc dù vậy... so với việc ngươi tự hành tìm tòi lối ra phải tốt hơn gấp trăm ngàn lần!"
"Huyễn Minh Trùng hình dáng cùng kích thước rất giống với... khụ khụ... rất giống với giun đất, cơ thể có... có ba đường vân màu đỏ sẫm, trên đầu nó sẽ có từ một đến hai chấm đen nhỏ, sau khi ăn vào Huyễn... Huyễn Minh Trùng, ngươi cứ hướng phía bắc mà đi." Diệp Thiên Phong yếu ớt nói.
"Đa tạ! Ngươi có việc gì muốn ta giúp đỡ hay không?" Tô Thần cảm khái hỏi.
"Việc gì sao... ngươi... ngươi không giúp được!"
"Thật không có sao?"
"A... nghĩ tới còn... còn có một việc... nếu như ngươi may mắn... thoát... thoát ra được bên ngoài... giúp... giúp ta chuyển lời... đến... đến một người gọi là Trần... Trần Vũ Tuyết, nàng... nàng tại... Minh Nguyệt... Minh Nguyệt Cung... giúp ta nói là... là... ta phụ nàng ấy!"
"Được!" Tô Thần không chần chừ đáp ứng.
Diệp Thiên Phong mỉm cười giơ lên cánh tay run lẩy bẩy, tháo xuống miếng ngọc bội bằng ngọc bích bên hông đưa cho Tô Thần.
"Đây là tín vật giữa ta và nàng... sau khi đến... đến Minh Nguyệt Cung... giao... giao vật này cho nàng!" Diệp Thiên Phong thê lương nói. Suy nghĩ một hồi, hắn lặng lẽ tháo xuống chiếc nhẫn ngọc thạch đang đeo trên tay phải cũng đưa tiễn đến.
"Thứ này gọi là không gian giới chỉ... đối với phàm nhân, đó chính là thần vật... bên trong... cất... cất chứa một ít tích trữ còn lại của ta... xem như là quà gặp mặt ta tiễn cho ngươi... thứ này... thứ này hiện tại ngươi còn chưa... chưa dùng được... chỉ có sơ nhập tu luyện... sinh ra linh lực mới... mới có thể sử dụng!" Diệp Thiên Phong ho khan mấy tiếng rồi nói tiếp.
"Được!" Tô Thần không từ chối nhận lấy hai món đồ vật, lặng lẽ cất vào trong người.
"Khụ khụ! Xem ra thời gian của ta đã không còn nhiều, cảm giác chờ đợi t·ử v·ong quả nhiên khiến lòng người tràn đầy tuyệt vọng!" Diệp Thiên Phong ho khan ra một ngụm máu đen gian nan nói.
"Ngươi có muốn ta giúp ngươi lập một phần bia mộ hay không?" Tô Thân đột nhiên nhỏ giọng.
"Không cần thiết! Cứ như vậy... trôi qua cũng... cũng không tồi... cổ nhân nói... đến lúc sắp c·hết... con người ta có thể... có thể suy nghĩ thông suốt mọi chuyện... quả thật không sai... ha hả!" Diệp Thiên Phong cố nén thống khổ trong lòng cười nói. Hắn ngửa mặt lên trời, mong lung ngắm nhìn hắc ám trước mắt, cứ như vậy, theo thời gian lặng lẽ trôi qua từ từ chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Tô Thần im lặng thở dài một tiếng. Thế giới này quả nhiên nguy hiểm trùng trùng, một khắc lơ là chắc chắn thần hồn câu diệt, đời người thật sự quá ngắn ngủi!
"Thôi! Nếu đã làm người tốt thì làm đến cùng vậy, giúp ngươi đắp cái mộ, khắc cái tên, mong rằng kiếp sau có thể đầu thai tại một gia đình có gia cảnh tốt!"
—MỤC TIÊU ĐÃ THÂN TỬ ĐẠO TIÊU, XÉT THẤY ĐỦ ĐIỀU KIỆN ĐỂ KÍCH HOẠT CHỨC NĂNG GIẢ TRANG, PHẢI CHĂNG ĐỒNG Ý KÍCH HOẠT?
"Hửm? Hệ thống hiện tại lại có phản ứng? Đây là ý gì đây? Được rồi đồng ý xem thế nào!" Tô Thần bị âm thanh từ hệ thống đột ngột làm cho sững sờ.
Hắn vốn dĩ nghĩ rằng hệ thống đã xảy ra vấn đề gì đó, vậy mà ngay lúc này lại có phản ứng, mặc dù trong lòng còn nhiều ghi vấn, thế nhưng Tô Thần vẫn thành thật ấn chọn đồng ý.
—TING! GIẢ TRANG MỤC TIÊU: DIỆP THIÊN PHONG!
—KÍCH HOẠT NHIỆM VỤ CHÍNH: TÂM NGUYỆN CHƯA THÀNH!
—KÍCH HOẠT NHIỆM VỤ CHI NHÁNH: THÀNH CÔNG THOÁT KHỎI HOANG VU CỔ LÂM!
Hàng loạt thông báo hiện ra trước mắt, theo đó là trùng điệp ký ức quán thâu, bắt đầu truyền vào bên trong não bộ của Tô Thần. Thời gian một khắc trôi qua, toàn bộ quá trình truyền thừa nhanh chóng kết thúc.
—TING! TRUYỀN THỪA KÝ ỨC KẾT THÚC!
—KHEN THƯỞNG "GÓI QUÀ KHỞI ĐẦU" MỘT PHẦN!
Tô Thần ngây ngốc một lúc, sau phản ứng lại mới kịp nhận ra điều gì đang diễn ra trước mắt.
Thì ra thứ gọi là hệ thống giả trang đúng như ý tứ của nó, chính là chuyển đổi sử dụng thân phận người đã mất, chân chính trở thành hắn.
Chỉ cần hoàn thành toàn bộ tâm nguyện mà trước khi c·hết mục tiêu vẫn chưa đạt thành, lập tức có thể giải trừ thân thế, kết toán phần thưởng nhiệm vụ!
Thao tác truyền thừa ký ức vừa rồi, một phần là truyền đạt lại các công năng cụ thể từ hệ thống, một phần là toàn bộ ký ức của Diệp Thiên Phong, từ đây hắn mới chân chính thay thế người cũ, đường đường chính chính trở thành Diệp Thiên Phong.
Thi thể Diệp Thiên Phong sau khi kết thúc thúc quá trình quán thâu ký ức, lập tức hóa thành một đạo ánh sáng bảy màu, tiêu tán tại bên trong thiên địa!