Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng

Chương 22: Nguy Cơ!




Chương 22: Nguy Cơ!

"Khí tức này... "

Trên đỉnh Vạn Lý Hoa Lâu, lão ăn mày buông xuống chiếc màn thầu trong tay, cả người đứng bật dậy, hai mắt thâm thúy tựa như vũ trụ tinh không ngước nhìn bầu trời.

Không nói không rành, từ trong vạt áo, lão lấy ra một tấm kim phù, hai ngón tay kẹp lại thành chỉ, giữ chặt, từng đạo hỏa diễm nhoen lên, phù chú hóa thành lưu tinh, xé rách không gian xuyên vào mây đen.

"Nơi này không phải là địa phương mà ngươi được phép đến!" Lão giả lạnh nhạt lên tiếng. Không gian xung quanh quỷ dị vặn vẹo, từng luồng khí tức hủy thiên diệt địa, tựa như thâm uyên vực sâu, khiến người ta không rét mà run.

...

"Chuyện gì xảy ra!?"

Tô Thần ngóng nhìn dị tượng phía trên đỉnh đầu, trong lòng nổi lên bất an dị thường.

"Không ổn!"

Con chưa đợi hắn kịp thời phản ứng, một đạo tử lôi tử mang theo khí tức t·ử v·ong, khí thôn nhật nguyệt, tựa như hồng hoang mãnh thú điên cuồng cắn nuốt lao xuống.

Oanh!

Toàn bộ Thánh Thiên Phật Quốc bị đạo tử lôi vô tình chẻ nát làm đôi. Từng tôn pháp tướng khổng lồ thoáng chốc hóa thành mây khói.

Phụt!

Tô Thần nôn ra một ngụm máu đỏ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.

"Hệ thống ngươi ra đây cho lão tử! Đây rốt cục là chuyện gì? Không phải chỉ là tịnh hóa một chiếc giới chỉ thôi sao? Thế quái nào lại mang đến dị tưởng khủng kh·iếp đến như thế!?" Hắn nôn nóng, trong lòng điên cuồng gào thét, cố gắng cùng hệ thống câu thông.

"..."

Hệ thống lúc này tựa như một tên vô lại, mang đến phiền phức sau đó vứt sạch trách nhiệm, biến mất không còn để lại một chút tăm tích.

"Con mẹ nó! Lão tử bị ngươi hố thảm rồi!" Tô Thần tức muốn hộc máu mắng chửi.

Oanh!

Trên bầu trời, mây đen cuồn cuộn như biển lớn. Lôi đình lượn lờ như rắn độc. Một luồng uy áp khủng bố từ trong hư vô, không có một chút dấu hiệu, xuyên qua vô tận thời không mãnh liệt giáng lâm.



"Phụt!" Tô Thần lần nữa phun ra một búng máu lớn. Hai vai nặng trĩu, cảm giác như bị hàng trăm tảng đá lớn nhỏ đè bẹp, thống khổ tột độ.

Giữa làn mây khói dày đặc, một con ma nhãn thình lình xuất hiện. Mắt đỏ như máu, to lớn như sao. Nộ mục của nó khắc họa đầy rẫy ma văn, ma khí nồng nặc, từng trận thiên địa pháp tắc ý đồ muốn khu trục ma nhãn, nhưng cuối cùng, toàn bộ đều bị ánh nhìn của nó hủy diệt không còn một mống.

"Phàm nhân! Ngươi thật to gan!"

Một đạo âm thanh hùng hậu, uy nghiêm vô tận đột ngột vang lên.

Tiếng nói vừa dứt, linh hồn Tô Thần lập tức bị kéo ly khai ra khỏi thể xác.

"Con bà nó! Chuyện gì đang diễn ra!?"

Tô Thần hoảng loạn cố gắng vùng vẫy, mọi nỗ lực vãn hồi cuối cùng chẳng mang đến tác dụng khả quan nào khác.

Hồn thể sau khi tách rời, dường như nhận phải năng lượng thần bí nào đó dẫn dắt, từ dưới mặt đất, bắt đầu phi thẳng lên chín tầng không. Thoáng chốc vượt qua vạn trượng chi cao, cùng Ma Thần Nộ Mục chính diện đối mặt.

Hồn thể Tô Thần lúc này không còn dáng vẻ hòa thượng trước đó. Hắn bây giờ mang theo hình dạng của Diệp Thiên Phong, mắt ngọc mày kiếm, môi đỏ như sa, mặt mày tuấn tú tao nhã, khí chất xuất trần, toàn diện từ trên xuống dưới, đầy đủ thừa nhận ba chữ mỹ nam tử!

"Ngươi là kẻ đã hủy hoại đồ vật của bổn vương!?"

Ma Nhãn nhìn chăm chăm Tô Thần, âm thanh áp bức, ngập tràn sát khí.

Tô Thần mặc dù sợ muốn lòi trĩ, thế nhưng, đối diện với kẻ địch trâu bò như thế, mặt mũi so sánh tuyệt đối không thể thua kém, bức cách nói thế nào nhất định vẫn phải có!

Trong lòng mặc dù suy nghĩ là thế, Tô Thần bản thân cuối cùng vẫn có suy tính của hắn. Hắn cuồng nhưng không não tàn, đừng quên, bên trong hành nang vẫn còn một tấm bài tẩy chưa lật!

Chân Ma Đan!

Hóa thân chân ma, uy lực hủy thiên diệt địa!

Sau khi dược hiệu kết thúc, 70% xác xuất t·ử v·ong!

Đó mới là thứ đồ vật mà hắn chân chính ỷ lại.

Tô Thần biết kẻ tới không thiện, việc bản thân phá hủy Phong Ma Giới Chỉ có lẽ đã cùng đối phương kết xuống tử thù. Cho nên, đối diện với một tên địch nhân đã nổi sát tâm, biết rõ không còn sinh lộ nào khác, cần gì phải cho đối phương mặt mũi?

Hừ... Ngươi cuồng, lão tử càng cuồng hơn ngươi! Cùng lắm thì ngọc nát câu phần!



Tô Thần nhếch miệng, hai tay chắp sau lưng, thái độ bố đời giở giọng.

"Phải thì sao? Không phải thì sao!?"

"Phải thì c·hết! Không phải... Cũng c·hết! Kẻ mạo phạm bản tôn, không có thiết yếu tồn tại!" Ma Nhãn lập lòe hàn quang.

"Ôi sợ quá sợ quá... Lão tử xxx cả tổ tông nhà ngươi!" Tô Thần giơ lên ngón giữa, trực tiếp mở miệng thô tục.

"Con kiến hôi! Ngươi muốn c·hết!!!"

Ma Nhãn hung ác gầm lên, thiên địa trở nên thất sắc.

Ầm ầm ầm...

Từng đạo lôi đình khổng lồ hóa thân thượng cổ ma long điên cuồng cắn xé tới.

"C·hết đi!!!"

Oanh!

Lôi quang đầy trời, không gian cháy rụi.

Hồn thể Tô Thần bị năng lượng cuồng bạo chớp mắt bao trùm.

Ngay thời khắc nguy nan nhất, Tô Thần vừa chuẩn bị vận dụng Chân Ma Đan thì dị biến đột nhiên xuất hiện.

Một tấm phù chú vàng kim không có gì lạ, hình dáng phổ thông đến mức không đáng chú ý, rạch phá không gian, xuyên thẳng mà đến.

Roẹt!

Phù chú xượt qua trước mắt Tô Thần, nơi nó đi qua, không gian vặn vẹo rách nát.

Bốn phương tám hướng, thiên địa ma long toàn bộ mẫn diệt. Phù chú uy năng không giảm, toàn thân cháy lên liệt hỏa hừng hực, một đường lao nhanh, chớp mắt đâm thủng Ma Nhãn!

Oanh!

Bầu trời tựa như mặt gương vỡ vụn, nát thành hành triệu mảnh.



"Gào... " Đạo âm thanh ma tính phẫn nộ gầm rú: "Nhân Tộc Thủ Hộ Linh!!! Các ngươi chờ đó cho bản tôn!"

Tô Thần sững sờ nhìn tràng cảnh trước mắt, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

"Nhân Tộc Thủ Hộ Linh!? Bọn hắn là ai!?" Hắn tràn đầy mờ mịt tự hỏi.

Mặc kệ... Nhìn đến tên cẩu vật kia ăn phải thiệt thòi như thế xem như đã là đầy đủ.

Cuồng! Tiếp tục cuồng đi! Lão tử mặc dù đánh không lại ngươi nhưng không có nghĩa người khác cũng thế!

Luật hoa quả không chừa một ai!

"Con rùa đen! Lão tử nói cho ngươi biết, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!" Tô Thần ngẩng đầu, hào khí ngút trời thét lớn.

"Tốt tốt tốt! Con kiến hôi, bản tôn hôm nay dù có phải bỏ ra trăm năm đạo hạnh cũng nhất định phải để ngươi thần hình câu diệt!" Ma Nhãn điên cuồng oanh minh.

Nguyên bản sắp sửa tan biến đi nó, thế mà đột nhiên ngưng thực trở lại. Từng đạo ma văn sáng rực huyết sắc, tựa như thâm uyên địa ngục, mang theo khí tức t·ử v·ong khóa chặt Tô Thần.

Tô Thần bị ánh nhìn khiến cho lạnh buốt sống lưng. Cả cơ thể giống như dính phải định thân thuật, vô pháp cử động. Ngay cả việc sử dụng Chân Ma Đan cũng không cách nào có thể thực hiện.

"Con mẹ nó! Toang rồi!" Hắn thầm nhủ không tốt.

Nói thì chậm, thế nhưng toàn bộ diễn biến xảy ra chỉ trong tích tắc.

Một luồng khí tức vô hình giáng lâm, phong tỏa thân thể Tô Thần. Dưới ánh nhìn của hắn, kia rõ ràng là ác ma chi thủ, to lớn vô hạn, từ trong thời không trường hà, c·ướp đoạt thiên địa tạo hóa mà đến.

"Thôi xong... Lần này chơi lớn rồi!" Tô Thần bất lực thì thào.

Thời khắc sống còn, hắn kỳ lạ không có cảm giác sợ hãi. Có lẽ bởi vì dung nhập ký ức của Diệp Thiên Phong, đối với sinh tử, tao ngộ thấu triệt. Hoặc có lẽ bởi vì... Hắn, Tô Thần, thật tâm cùng thế giới này chẳng có quá nặng lòng lưu luyến!

Khóe miệng hắn ta cong lên, gương mặt hờ hững. Thái độ đối với thiên địa vũ trụ chớp mắt trở nên lạnh nhạt. Vạn vật trong mắt hắn tại thời khắc này chẳng khác gì hạt bụi nhỏ bé.

Bất giác, thời gian giống như ngưng động. Cuồng phong vũ bão đứng im bất chuyển. Thiên địa tịch mịch, nhật nguyệt dừng quay.

Đứng giữa thông thiên triệt địa, bóng lưng của hắn cô độc mà vĩ ngạn!

Tóc đen ba ngàn, không gió tự bay. Mặt hắn bình lặng như nước mặt hồ, không buồn, không giận.

Mắt hắn!

Nhật, nguyệt, tinh thần! Ba loại họa quyển kịch liệt xoay tròn. Kia, tựa như vạn tổ sơ khai, là cội nguồn thiên địa chí lý. Thần bí, cao quý, quyền năng! Dưới cái nhìn của nó, trời đất cúi đầu, sinh linh quỳ bái. Đó, chính là tồn tại chí cao!

Tạo Hóa Quy Nguyên Nhãn!