Chương 30: Luân Hồi Chân Hồn!
Loay hoay một lúc, Tô Thần bắt đầu tự mình kiểm tra hai dòng thuộc tính xa lạ vừa xuất hiện.
Đối với hai chữ nhục thân cùng hồn hải, hắn có thể mờ mịt đoán được hệ thống đang chỉ đến thứ gì.
Đúng như mặt chữ của nó, sau một lúc thăm dò, Tô Thần liền phát hiện thân thể cùng não hải của mình vậy mà đã đạt tới một loại trình độ khó tin.
Nhục thân cứng như huyền thiết, đao kiếm bất nhập, vạn hỏa bất xâm. Hắn tự mình thử nghiệm truyền linh lực vào trong một thanh bảo kiếm, dùng nó rạch phá lên tay, thế nhưng, thanh pháp khí chẳng những không thể để lại một chút vết xước nho nhỏ nào mà bản thân nó còn bị lực đạo phản chấn đứt gãy thành năm sáu khúc. Điều này khiến Tô Thần ngây ngốc tại chỗ.
"Lợi hại như vậy!?" Hắn co rúm khóe miệng bật thốt lên.
Thu hồi kh·iếp sợ vốn có, Tô Thần trực tiếp vận dụng tinh thần lực bắt đầu nội thị toàn thân.
Càng xem, trong lòng càng trở nên kh·iếp đảm không thôi.
Chín vạn chín trăm chín mươi chín đầu kinh mạch toàn bộ đả thông, xương cốt hóa thành kim sắc, huyết dịch lưu động càng thêm cuồng bạo, giống như trường giang chảy xiết. Từng hạt tế bào phát ra năng lượng khủng bố, ẩn chứa sinh mệnh chi lực cuồn cuộn, tiêu mãi không cạn, dùng mãi không hết!
"Cái này... " Tô Thần lắp bắp, khó tin vào mắt mình.
Nhục thân cảnh giới Bất Diệt!
Hai chữ này xem ra không hề đơn giản như những gì hắn nghĩ. So với suy đoán có lẽ còn khủng bố vượt qua sức tưởng tượng lúc đầu.
Nhục thân đã lợi hại như thế vậy thì hồn hải...
Tô Thần run rẩy nuốt xuống một ngụm nước bọt, bắt đầu chuyển dời tinh thần về phía não hải.
"Cái lùm mía!!!" Hắn thô bỉ thét lên.
Tại thời khắc bước vào hải vực, cảnh tượng bên trong liền ngay lập tức khiến hắn choáng váng, suýt nữa quên mất quy trình hô hấp cơ bản.
Não hải của hắn lúc này tựa như một mảnh thiên địa rộng lớn vô biên, không thấy điểm cuối. Tinh thần lực nồng đậm như biển, mở ảo chẳng khác gì một làn sương mù dày đặc, trải rộng bốn phương tám hướng.
Tại trung tâm, Cửu Trọng Thánh Tháp vẫn đứng im sừng sững, chống lên một mảnh bầu trời.
Hàng tỷ tinh thần lập lòe thắp sáng, thất thải cực quang phát ra từng trận quang hoa rực rỡ, kéo dài toàn bộ hải vực.
Tô Thần choáng ngợp trước loại cảnh tượng này, hắn không ngờ, chỉ qua một đêm, não hải của hắn lại biến trở nên nghịch thiên đến như thế.
Hồn hải thánh cảnh!
Đây chẳng lẽ là cảnh giới trong truyền thuyết hay sao?
Dựa theo những gì từ trí nhớ của Diệp Thiên Phong, cường giả tu luyện tinh thần đạt đến mức độ nào đó, não hải sẽ có xu hướng thuế biến. Càng lên cao, hải vực sẽ càng không ngừng khuếch đại. Vượt qua giới hạn, tu luyện giả có thể khai mở thiên địa, sáng tạo vạn vật!
Thế nhưng, tinh thần tu luyện khó khăn biết bao. Càng về hậu kỳ, tỷ lệ đột phá cực hạn càng khiến người ta trở nên tuyệt vọng. Cho nên, Diệp Thiên Phong trước đó mặc dù biết đến loại cảnh giới thần kỳ này, nhưng cuối cùng chỉ có thể ước ao hướng tới.
Hồn hải khai mở thiên địa! Thứ chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết vậy mà bị hắn vô tình luyện thành!
Tô Thần mặt cười tràn đầy kích động, hắn không ngờ chỉ trong vòng vẻn vẹn một đêm, cơ thể của hắn lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất đến như vậy!
Nhục thân bất diệt, hồn hải thánh cảnh, song hỉ lâm môn nha!
Lão tử đột nhiên lại có xúc động muốn ngửa mặt thét to "Con mẹ nó, còn có ai!!!".
Khoan đã...
Kia là...
Tô Thần lúc này đột nhiên chú ý đến một điểm bất thường.
Trên đỉnh Cửu Trọng Thánh Tháp vậy mà tồn tại một đạo thân ảnh màu đen. Thân cao bốn thước, cùng bản thân hắn sấp sỉ như nhau.
Tỉ mỉ quan sát thật kỹ, Tô Thần kh·iếp sợ phát hiện người này lại có diện mạo giống y hệt hắn.
Cố gắng kìm nén hoảng loạn, Tô Thần híp mắt nhìn chăm chăm vào đạo thân ảnh kia. Một loại suy đoán vô danh vô tức lóe lên trong đầu.
"Tam hồn thất phách hoàn toàn thể, Chân Hồn!"
Ánh mắt thiếu niên lóe lên thần quang, càng tỉ mỉ cảm nhận năng lượng đang tản mát bên trong, hắn càng thêm chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
Trước đó, Diệp Thiên Phong bằng tư chất ngút trời, trong vòng mười lăm năm thành công chạm đến cánh cửa Khai Thần cảnh - Bí Môn!
Mặc dù bước vào cảnh giới này, thế nhưng Diệp Thiên Phong cũng chỉ vẻn vẹn tìm được một đạo thần hồn, hình dáng sơ bộ giống như một đoàn không khí lam sắc, so với Chân Hồn mà Tô Thần đang sở hữu hiện tại khác xa một trời một vực.
Lại nói về cảnh giới Khai Thần! Linh hồn con người là thần bí nhất! Tinh thần sau khi thuế phàm sẽ có nhất định khả năng nhìn trộm Hồn Môn. Chỉ cần tìm đến cánh cửa linh hồn hư vô mờ mịt, nhất định có thể mở ra cửa lớn, chân chính đi vào thế giới linh hồn.
Linh hồn con người tồn tại ba thần hồn, bảy thần phách, chỉ cần tìm đủ toàn bộ, dung hợp chúng nó trở thành một thể, đó mới chính là linh hồn hoàn chỉnh!
Sau khi dung hợp thành công, tu luyện giả có thể sơ bộ sử dụng linh hồn ly thể, nhưng mức độ thời gian không được quá dài, nếu không sẽ có nguy cơ hồn phi phách tán!
Khai Thần cảnh trọng yếu chia làm ba giai đoạn!
Thành công nhìn trộm Hồn Môn, tiến hành tìm kiếm ba hồn bảy phách, giai đoạn này được gọi là Khai Thần Bí Môn!
Giai đoạn tiếp theo, tu luyện giả bắt đầu dung hợp mười đạo hồn phách, đến khi hợp nhất thành một. Mỗi dung hợp một đạo, mức độ bài xích sẽ trở nên càng mạnh, càng về sau, khó khăn càng lớn. Đây được gọi là cảnh giới Khai Thần Quy Nhất!
Cuối cùng, Khai Thần cảnh - Chân Hồn! Hồn phách hoàn toàn thể! Tại cảnh giới này, Chân Hồn đã có năng lực ly khai thể xác, du tẩu thế gian. Thế nhưng tại thời điểm sơ kỳ, thời gian tồn tại bên ngoài của Chân Hồn sẽ không quá dài. Để tăng cao hiệu quả của khả năng này, tu luyện giả sẽ tiến hành rèn luyện hồn lực, cô động Chân Hồn. Chân Hồn càng mạnh, thời gian duy trì sẽ càng kéo dài. Đạt tới một mức độ nào đó, bản thân của nó còn có thể cách không g·iết người bên ngoài ngàn dặm!
Chân Hồn càng cô động lên cao, nhan sắc của nó sẽ càng có xu hướng chuyển biến. Dựa theo miêu tả từ ký ức có sẵn, Tô Thần hiểu được, Chân Hồn thấp nhất có màu xanh lục, lên cao hơn sẽ là lam sắc, tử sắc, hồng sắc cùng kim sắc!
Tu luyện giả bình thường có thể cô động đến lam sắc đã là có thể xưng là thiên tài.
Tử sắc cùng hồng sắc thuộc về cấp độ yêu nghiệt, ngàn năm mới có thể xuất hiện một người.
Còn về kim sắc, thứ này Tô Thần trước giờ chỉ thấy tồn tại bên trong cổ tịch, hắn chưa từng nghe qua bất kỳ người nào có thể cô động đến loại trình độ này. Dựa theo những gì ghi chép lại, vị cường giả cuối cùng sở hữu kim sắc Chân Hồn chính là một tên kiếm tu, tồn tại cách đây hơn bảy vạn năm.
Nghĩ nghĩ, Tô Thần không nhịn được thở dài một tiếng.
"Ài... Nếu như mình có thể cô động được kim sắc Chân Hồn thì tốt biết mấy. Ít nhất cũng hồng sắc hoặc tử sắc cũng được!"
"Chân hồn của mình vậy mà lại có màu đen... "
"Cái thứ đồ quỷ này... Từ từ... khoan đã... dừng khoảng chừng là hai giây!"
Hắn đột nhiên phát hiện tới điểm bất thường. Hai mắt đăm đăm nhìn đạo hắc ảnh treo giữa bầu trời, thoáng chốc, thần sắc của hắn tràn đầy mộng bức.
"Màu đen!? What tờ heo!???"
"Chân Hồn còn có loại nhan sắc này? Không phải chỉ có năm màu, lục, lam, tử, hồng, kim thôi sao!?"
"Chuyện này là thế nào!?"
Tô Thần vò đầu bức tai, gương mặt hiện lên đầy dấu chấm hỏi.
Tại lúc này, đạo hắc ảnh vậy mà đột nhiên nghiêng mắt quét thẳng lên người của hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Thần ngay tức thì sửng sốt tại chỗ.
Một mối liên kết vô hình vô danh hiện lên trong đầu. Tô Thần còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra thì đạo hắc ảnh đã xuyên qua tầng tầng không gian xuất ngay trước mặt hắn.
Nó nhấc lên tay phải, không nói không rành, một chỉ điểm thẳng vào giữa mi tâm Tô Thần.
Oanh!
Vô số tri thức xa lạ, quỷ dị tuôn thẳng vào trong não bộ thiếu niên.
Thời gian nửa chén trà thoáng chốc trôi qua, hắc sắc Chân Hồn thu hồi lực lượng của mình, cả người hóa thành hắc vụ tan biến tại chỗ.
Sự việc kết thúc, Tô Thần vô tình b·ị đ·ánh trở lại thể xác.
Hắn thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu. Hai con đồng tử vẫn còn chưa dứt thần thái hoảng sợ.
Cố gắng tĩnh tâm một hồi, hắn chậm rãi sắp xếp lại toàn bộ ký ức xa lạ trong đầu.
Lúc này, bốn chữ kinh thiên động địa bỗng nhiên vô hình lóe lên.
Luân Hồi Chân Hồn!