Chương 31: Từ Nay Ngươi Gọi Là... Dạ!
Luân Hồi Chân Hồn!
Bốn chữ này, Tô Thần trước giờ chưa từng nghe qua.
Dù cho lục tận toàn bộ trí nhớ của Diệp Thiên Phong, thứ mà hắn đạt được chỉ là một dấu chấm hỏi thần bí.
"Không thể nào, thứ này... "
Càng nghĩ, Tô Thần càng có cảm giác bản thân như đang lọt vào hố sâu vô tận.
Tại sao Chân Hồn của mình lại mang theo hai chữ luân hồi!? Tại sao mình có cảm giác thứ này giống như có ý thức độc lập của nó!?
Tô Thần bất an không thôi, hắn cắn răng, lần nữa quay trở về hồn hải.
Lúc này, bóng đen vẫn đơn độc lơ lửng giữa đỉnh tháp. Tô Thần nheo lại hai mắt, thần niệm chợt lóe, cố gắng cùng nó câu thông.
Mặc dù chỉ mang tâm lý thử nghiệm một thoáng, thế nhưng, cuối cùng vậy mà thật sự thành công.
Bóng đen dựa theo suy nghĩ của hắn, chớp nhoáng xuất hiện ngay tại trước mặt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn xem một người có diện mạo y hệt đang ngó mình chăm chú, Tô Thần đột nhiên có cảm giác là lạ.
"Giơ tay phải lên!"
Mang theo hoài nghi, hắn tiến hành thử nghiệm lần nữa.
Bóng đen quả nhiên đúng theo chỉ lệnh của hắn, phút chốc nhấc cánh tay phải lên trời.
Tô Thần thấy có hiệu quả liền sáng lên hai mắt, tiếp tục mở miệng truyền lệnh: "Giơ tay trái lên!"
Bóng đen không chút chần chừ nhất lên cánh tay trái.
"Haha... Thú vị!"
Tô Thần tràn đầy hào hứng tấm tắc khen hay.
"Nhấc chân phải lên!"
"Bước đều bước!"
"Xoay ba vòng!"
"Lộn mèo năm lần!"
Tô Thần càng chơi càng quên cả trời đất.
"Tiếp tục... "
"Nằm bẹp xuống đất!"
Rầm!
"Tốt!"
"Chổng mông lên trời!"
Lần này, bóng đen vậy mà không có lập tức thực hiện chỉ lệnh. Cơ thể của nó run rẩy nhẹ nhẹ, ánh mắt thoáng chốc lóe lên một tia kháng cự.
"Hửm!? Chổng mông lên trời!"
Tô Thần cũng không phát hiện ra điểm bất thường, hắn chỉ nhíu nhẹ chân mày, lần nữa hạ lệnh.
Lời nói vừa dứt, bóng đen vậy mà thật sự nhếch lên cái mông.
"Haha... Tốt tốt tốt, rất gợi cảm. Nào, tiếp theo, cho ta lắc lư cái mông!" Tô Thần hưng phấn thét rầm lên.
Tiếng thét vừa hạ xuống, bóng đen lần nữa run lên bần bật.
"Lắc lư cái mông nhanh!"
Tô Thần nhíu màu, có chút không vui lặp lại.
Bóng đen bỗng dưng lộ ra thần sắc khuất nhục, mặc dù vậy, cái mông vẫn thành thật bắt đầu chầm chậm lắc lư.
"Không tồi không tồi, rất có năng khiếu!"
Tô Thần lúc này mới hài lòng gật gù. Lựa chọn dừng lại hành động quái gở của mình.
Dù sao thì, thứ đồ vật này cùng hắn giống y như đúc, để nó làm mấy hành động biến thái như vậy, nội tâm của hắn vẫn không tránh khỏi một chút cảm giác xấu hổ.
"Khụ khụ... Tốt rồi! Đứng lên đi!" Tô Thần phất phất bàn tay nói.
Bóng đen nghe thế, giống như đạt được ân xá, lập tức hủy bỏ động tác đứng dậy.
Tô Thần vuốt cằm, vòng quanh Chân Hồn dạo bước một vòng, gương mặt sau đó tràn đầy suy tư.
"Không biết ngươi rốt cục là thứ gì đây!?" Hắn theo bản năng bất giác mở miệng.
Vốn chỉ là tự hỏi, thế nhưng, bóng đen vậy mà lại thật sự lên tiếng đáp trả.
"Ta là Luân Hồi Chân Hồn!"
Tô Thần trông thấy một màn quỷ dị này, toàn bộ lông tơ trên người lập tức dựng lên.
"Con mẹ nó! Yêu nghiệt!"
Theo bản năng, hắn liền lập túc vung tay, mạnh mẽ đấm thẳng vào mặt Chân Hồn.
Bốp!
Luân Hồi Chân Hồn vô cớ ăn phải một quyền, cơ thể tựa như đạn đạo bắn xa chục mét. Gương mặt của nó lúc này vẫn còn in đậm thần sắc mờ mịt.
Rầm!
Quỷ dị, Chân Hồn đột nhiên dừng lại giữa không trung, hai mắt lạnh nhạt, dường như một quyền vừa rồi không hề mang đến cho nó một chút thương tổn nhỏ bé.
Tô Thần cau mày, mặt mũi bên ngoài mặc dù bình tĩnh có thừa, thế nhưng, trong lòng của hắn lúc này lại nhấc lên từng trận kinh đào hải lãng.
Chân Hồn có thể nói chuyện! Đây là điều mà trước giờ chưa có ai từng nghĩ đến!
Việc này rốt cục là thế nào!?
Mọi chuyện càng lúc càng lộ ra quỷ dị khiến Tô Thần không tài nào đoán được.
"Chẳng lẽ bởi vì tên gọi của nó mang theo hai chữ luân hồi!?"
"Luân hồi... "
"Chẳng lẽ thứ này... Có liên quan đến tiền kiếp!?"
"Trên thế gian thật sự có luân hồi hay sao!?"
Tô Thần lâm vào giày vò, điền cuồng tự hỏi.
Xoắn xuýt một hồi, hắn đưa mắt nhìn đạo bóng đen phía xa, bước chân chần chừ, từ từ tiến lại.
"Ngươi rốt cục là gì!?" Tô Thần thở mở miệng dò hỏi.
"Luân Hồi Chân Hồn!" Đạo bóng đen giống như máy móc đáp lời.
"Luân Hồi Chân Hồn là gì!?" Tô Thần nhăn mày.
"Luân Hồi Chi Lực!" Bóng đen vẫn máy móc đáp trả.
"Luân Hồi Chi Lực!? Thứ đó có tác dụng gì!?" Tô Thần càng nghe càng thêm hồ đồ.
"Rất nhiều!" Bóng đen ngắn gọn nói.
"Ý gì!?" Dường như không hài lòng với câu trả lời này, Tô Thần liền lộ ra thần sắc bất mãn.
Bóng đen lần này vậy mà không có đáp lời hắn.
Tô Thần nghi hoặc, liên tục hỏi lại vấn đề cũ mấy lần, thế nhưng, kết quả vẫn chẳng có gì thay đổi.
Bất đắc dĩ, chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.
Sau đó, đột nhiên nghĩ đến điều gì, hắn vội vàng mở miệng hỏi: "Ngươi có tư tưởng độc lập hay không!?"
"Có!" Luân Hồi Chân Hồn đáp.
"Vậy... Ngươi có thể tự mình vận động!?" Tô Thần kh·iếp sợ không thôi.
"Đúng!"
Đạt được khẳng định, Tô Thần lập tức không thể nào bình tĩnh nổi. Nói như vậy, thứ này chẳng phải có khả năng uy h·iếp đến hắn hay sao!? Chuyện này...
Hắn nuốt xuống một ngụm nước bọt, dưới đáy mặt thoáng chốc lóe lên một luồng hàn quang.
Ngay tại thời điểm bản thân đang xoắn xuýt không biết có nên trảm thảo trừ căn hay không, thì bóng đen lại đột nhiên lần nữa mở miệng, ngữ khí của nó cổ quái, giống như hiểu rõ Tô Thần đang nghĩ gì.
"Ta là hồn thể của ngươi, lấy lời nói của ngươi làm chủ đạo, ta sinh ra là do ngươi, ta giống như một bộ phận của cơ thể ngươi, ngươi có thể thiếu ta, nhưng ta không thể thiếu ngươi!"
Nói nói, bóng đen lộ ra ánh mắt khinh miệt.
"Nếu như ta mất đi, ngươi mặc dù sẽ không c·hết, nhưng cùng cũng không tránh khỏi tổn thương nghiêm trọng!"
Nói xong, nó im bặc mà đứng, hai mắt vô tình nhìn Tô Thần.
Tô Thần sững sờ không thôi, bờ môi mở ra cứng ngắt tại chỗ.
Hắn không ngờ suy nghĩ của mình lại bị thứ đồ vật này xem thấu thất thất bát bát.
Vốn dĩ còn muốn đánh nhanh rút gọn, nhất niệm hủy diệt đạo Chân Hồn cổ quái này, thế mà trước lúc bản thân chuẩn bị động thủ lại bị thứ này giành trước một bước lên tiếng trấn trụ tại chỗ.
Tô Thần nheo mắt, mặc dù Chân Hồn nói đến không có một chút kẽ hở, thế nhưng, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng toàn bộ lời nói của nó.
"Ta làm sao để tin ngươi!?" Hắn lạnh giọng chất vấn.
Bóng đen vẫn giữ y nguyên vẻ mặt cá c·hết, mở miệng: "Tập trung tinh thần lực, tự mình cảm nhận sẽ rõ!"
Tô Thần nghi hoặc, âm thầm tập trung cảm nhận.
Quả nhiên, không bao lâu, một loại cảm giác kỳ lạ bỗng nhiên xuất hiện trong đầu của hắn. Cảm giác này tựa như lúc hắn điều khiển bóng đen, nhưng tỉ mỉ xem xét lại có chút khác biệt.
Nó như một sợi tơ mỏng, bắc ngang giữa lưng chừng hư vô. Tô Thần từ trên sợi tơ có thể thấy được khí tức Chân Hồn đang chậm rãi vờn quanh, loại này, chỉ cần nhất niệm chặt đứt, sợ rằng thứ đồ vật kia rất có khả năng hôi phi yên diệt!
Xem ra lời nói của nó là thật!
Tô Thần thu hồi thần niệm, nội tâm âm thầm thở nhẹ một hơi.
"Tốt! Ta đã rõ rồi, ngươi trở về vị trí của mình đi!" Hắn buông xuống ác ý đối với bóng đen, giọng điệu thờ ơ hạ lệnh.
"A... Đúng rồi, ngươi có tên chứ!?"
Chân Hồn vừa chuẩn bị rời đi liền bị câu hỏi đột ngột của Tô Thần chế trụ trở lại. Nó mờ mịt nhìn thiếu niên, sau đó chậm rãi lắc đầu.
"Vậy từ nay gọi ngươi là Dạ đi, ngươi thấy thế nào!?" Tô Thần vuốt cằm cười hỏi.
Bóng đen trầm mặc một hồi rồi lặng lẽ gật đầu.
Tô Thần hài lòng phất tay.
"Tốt! Trở về đi, ta cũng phải rời đi nơi này!"
Nói xong, Tô Thần hóa thành một luồng bạch vụ tan biến giữa hồn hải.
Dạ nhìn thấy Tô Thần đã rời đi, hai mắt của nó thoáng chốc lóe lên một tia nhân tính.
...
"Hô!"
Tô Thần thở ra một hơi, ánh mắt có chút mệt mỏi đảo quanh căn phòng bề bộn.
Từ đêm hôm qua tới giờ thực sự xảy ra quá nhiều chuyện, khiến tâm lực của hắn cũng nhịn không được trở nên tiều tùy không ít.
Cố gắng nghĩ ngơi một lúc, tinh thần khôi phục không sai biệt sau đó mới bắt đầu dọn dẹp rời khỏi lữ quán.
Hôm nay chính là ngày diễn ra Chính Đạo Hội!
Sau khi Tô Thần rời đi, một tên tiểu tạp vụ mang theo dụng cụ quét dọn tiến vào phòng trọ. Vừa bước vào, tiểu tạp vụ giống như gặp quỷ đứng ngây tại chỗ.
Định thần trở lại, hắn mặt trắng như vừa bị rút sạch máu, lớn giọng gào lên: "Lão bản! Không xong rồi, phòng trọ bị người hủy nát không còn một móng rồi!"
...