Chương 40: Ngũ Đại Pháp Cảnh - Cực Cảnh!
"Tinh Quang Phái - Lý Ngọc Quân!" Lý Ngọc Quân cười nhạt, ưu nhã chấp tay.
Kiếm Minh lạnh băng nhìn Lý Ngọc Quân, thái độ hờ hững, không có ý định tiếp lời.
Lý Ngọc Quân thấy thế cười gượng, hai tay lúng túng buông xuống.
Ngay lúc bầu không khó có chút khẩn trương, âm thanh của Trấn Ly Chung bỗng nhiên vang lên, gián tiếp đánh vỡ tình thế giằng co trước mắt.
"Lôi đài chiến trận thứ hai, Tinh Quang Phái đấu với Thiết Kiếm Môn, hiện tại tuyên bố bắt đầu!"
Âm thanh vừa rơi xuống, Lý Ngọc Quân từ trong giới chỉ rút ra một thanh trường kiếm, hai mắt thoáng chốc trở nên rét lạnh, một thân khí thế Luyện Linh trung kỳ vô hình bộc phát ra ngoài.
"Đánh với người này, chỉ có thể dùng toàn lực! Đánh nhanh rút gọn, khiến hắn trở tay không kịp!"
Lý Ngọc Quân điểm nhẹ gót chân, thân hình thoáng chốc hóa thành tàn ảnh.
Kinh Lôi Đoạn Nguyệt - Trụy Tinh Trảm!
Kiếm quang lóe lên, kiếm ảnh chói mắt hiển hiện. Vô số kiếm khí giăng kín đầy trời, thoáng chốc, bao trùm toàn bộ lôi đài.
"Kinh Lôi Quyết!" Trấn Ly Chung híp mắt, thần sắc trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Bên kia, mặt mày Lưu Vân âm trầm không thôi, ánh mắt của hắn rét lạnh, liếc nhìn Diêu Khang.
"Tốt, thật tốt!!! Lại là Kinh Lôi Quyết! Các ngươi thật đúng là bỏ ra nổi nha!"
Diêu Khang cười nhạt, thái độ không chút để tâm: "Không đáng nhắc tới, chỉ là một môn kiếm quyết mà thôi!"
"Hừ, chỉ là một môn kiếm quyết mà thôi! Khẩu khí thật lớn!" Lưu Vân tức quá thành giận, cười mỉa mai. "Nhưng mà thế thì đã sao? Cùng Kiếm Minh đối địch, nhất định chỉ có thảm bại mà thôi!"
"Haha... vậy sao!?" Diêu Khang hàm sát gằn giọng.
Giữa lúc đám người đang bàn tán xôn xao, trên lôi đài, Kiếm Minh đã bị vô số kiếm ảnh bao trùm.
"Một chiêu quyết định thắng thua đi, đây là chiêu thức mạnh nhất của ta, nếu ngươi đón đỡ được, trận này người thắng!" Lý Ngọc Quân vung kiếm chém xuống, kiếm kiếm lộ ra sát cơ sắc bén, mỗi một kiếm, dường như có thể chặt đứt sao trời.
Kiếm Minh tay cầm bạch ngân trường kiếm, cả người bất động như sơn. Mắt hắn tĩnh lặng, không chút gợn sóng nhìn lấy từng đạo kiếm ảnh dày đặc hướng mình chém tới.
Giữa lúc kiếm ảnh khoảng cách da thịt chỉ còn nửa tất, ngón cái Kiếm Minh đẩy nhẹ kiếm cách, bạch ngân trường kiếm thình lình tuốt ra ba phân, kiếm quang ẩn hiện, chỉ nghe một tiếng kiếm reo bén nhọn, vô số kiếm khí giăng kín phía trên lôi đài toàn bộ vỡ thành quang ảnh.
Phụt!
Lý Ngọc Quân miệng phun máu tươi, cả người như diều đứt dây bắn mạnh ra xa. Trường kiếm trong tay nát thành phấn vụn.
Rầm!
Cả tòa đại sảnh thoáng chốc trở nên tĩnh lặng!
"Kiếm pháp cực cảnh!"
Không biết là ai dẫn đầu thốt lên, đám người của các thế lực mặc dù trong lòng đã biết, thế nhưng sau khi nghe xong cũng không nhịn được trở nên kh·iếp sợ.
Trên mảnh đại lục này, công pháp bí tịch mỗi khi tu luyện đều sẽ có cảnh giới của riêng nó, mỗi cảnh giới, mỗi giai đoạn là dấu hiệu thể hiện mức độ hòa hợp cùng thuần thục của một tu luyện giả!
Độ thuần thục vận dụng chia làm năm cảnh giới chính!
Sơ bộ nắm giữ cách thức vận hành, gọi là Sơ Khuy Môn Kính!
Trung bộ phát huy ra được mười phần uy lực công pháp, gọi là Đăng Đường Nhập Thất!
Thượng bộ vượt qua cực hạn vốn có mà công pháp mang lại, gọi là Đăng Phong Tạo Cực!
Chí bộ lĩnh ngộ ý cảnh bên trong, khiến cho công pháp thoát thai hoán cốt, uy lực không thể đo đếm, gọi là Cực Cảnh!
Cuối cùng, Đế bộ, lĩnh ngộ vô song thần ý, công pháp như thân, không phân trái phải, tùy tiện sửa chửa, thăng cấp phát huy, không gian phát triển vô hạn, cách thức vận dụng đa hình, không bị ràng buộc, đây chính là Vô Song Chí Cảnh!
"Hahaha... Cực cảnh kiếm pháp, lại là cực cảnh kiếm pháp, đám thất phu các ngươi dấu giếm cũng thật kỹ ha!" Diêu Khang âm trầm nhìn đám người Thiết Kiếm Môn cười to, ánh mắt bên trong tràn đầy không cam lòng.
"Chỉ là một môn kiếm pháp đạt tới cực cảnh mà thôi, không đáng nhắc tới!" Lưu Vân lạnh nhạt liếc mắt, khóe miệng đắc ý cong lên.
Mượn đạo của người trả lại cho người, đây là việc làm mà Lưu mỗ bình sinh thích làm nhất!
"Hừ, đừng vui mừng quá sớm!" Diêu Khang gằn giọng nói.
"Cực cảnh sao... quả nhiên không hổ là thiên tài có thể lĩnh ngộ ra nửa bước kiếm thế! Đúng là danh xứng với thực!" Tô Thần tràn đầy tán thán mở miệng.
Trấn Ly Chung nghe thấy Tô Thần nói chuyện, gương mặt hơi chút giật mình.
"Diệp đạo hữu cũng nhìn ra kẻ này đã sơ bộ lĩnh ngộ kiếm thế?"
Nói xong, hắn liền cảm giác câu hỏi của mình ngu dốt tới dường nào. Diệp tiền bối thực lực ra sao chẳng lẽ hắn còn không rõ? Một tên tiểu bối mà thôi, làm sao có thể thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của ngài ấy!
Nghĩ đến đây, Trấn Ly Chung liền lập tức gượng cười.
"Là tại hạ hỏi dư thừa, Diệp đạo hữu nếu như không nhìn ra thì khắp thiên hạ này chẳng phải đều là kẻ mù hay sao!? Hahaha... "
Tô Thần không đáng nhắc tới cười phất tay: "Trấn thí chủ nói quá lời, chỉ là một ít thủ đoạn nhỏ mà thôi!"
"Chỉ là thủ đoạn nhỏ! Quả nhiên, Diệp đạo hữu khiến tại hạ cảm thấy hổ thẹn không bằng!" Trấn Ly Chung tấm tắc khen ngợi.
"Khụ khụ... " Tô Thần ho khan, mặt cười xấu hổ không thôi.
Sau lưng, đám người Tư Đồ Nhược Hy kỳ lạ nhìn phong chủ của mình. Bọn họ có loại cảm giác phong chủ mặc dù mở miệng một câu đạo hữu, hai câu đạo hữu, nhưng từ ngữ khí bên trong lại chất chứa một loại lấy lòng dày đặc.
"Ta cảm giác phong chủ hôm nay có vẻ gì là lạ!" Lôi Kinh Vũ nhìn Bạch Thiên Sách nhỏ giọng.
Bạch Thiên Sách khép lại quạt giấy, ánh mắt tràn đầy cơ trí: "Chuyện nên biết, hãy hỏi, chuyện không nên biết, đừng hỏi!"
"Sư đệ thụ giáo!" Lôi Kinh Vũ cúi đầu đáp.
"Trẻ nhỏ dễ dạy!" Bạch Thiên Sách hài lòng cười nhạt, thật sự, hắn cũng không biết rõ tại sao phong chủ lại như thế!
Riêng Tư Đồ Nhược Hy, nàng giống như đã suy đoán được chút ít. Mắt nàng lập lòe quang mang, thật sâu nhìn chằm chằm Tô Thần, sau đó chuyển dời lên người Trấn Ly Chung, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Trên lôi đài, Lý Ngọc Quân chật vật bò dậy, y phục trên người vậy mà bị cắt chém thành vô số mảnh vụn, rách rưới vô cùng.
Hắn nhìn chằm chằm Kiếm Minh, bên trong ánh mắt trộn lẫn hàng loạt cảm xúc phứt tạp. Có sợ hãi, có kh·iếp đảm, có kính nể, có không cam lòng...
"Một kiếm vừa rồi gọi là gì!" Cố nén đau đớn trong người, Lý Ngọc Quân gian nan mở miệng.
"Vô Ngân!" Kiếm Minh lạnh nhạt đáp.
"Vô Ngân... Vô Ngân... không để lại dấu vết, vô hình vô dạng, vô thanh vô tức, hay lắm, tên rất hay. Trận này, tại hạ thua tâm phục khẩu phục!"
Dứt lời, Lý Ngọc Quân bước xuống lôi đài, bóng lưng trở nên thê lương hơn bao giờ hết.
Hắn không ngờ, bản thân vốn tự ngạo là thiên tài đứng đầu, vậy mà bại dưới vẻn vẹn một kiếm, bại một cách dứt khoát đến như thế!
Tu luyện, nỗ lực mấy năm trời, đi tới cảnh giới này, một tay cầm kiếm đánh bại vô số thiên kiêu, từng bước trèo lên địa vị ngày hôm nay, thử hỏi ai không là tinh anh trong tinh anh. Trải qua vô số lịch luyện, sinh tử huyết chiến, mưu mô xảo quyệt... Một thứ đều không thể thiếu. Kia chính là kiêu ngạo của hắn, là tự tin xây dựng từ hàng trăm, hàng ngàn chiến tích vinh quang.
Nhưng cuối cùng thì sao!? Trận thua này, khiến hắn cảm thấy bản thân của mình suy cho cùng cũng chỉ là một kẻ thất bại! Thiên tài hai chữ này, hắn không nhận nổi. Bại binh, không xứng đáng cầm kiếm!
Lúc đầu bước lên lôi đài tự tin bao nhiêu, đến khi rời khỏi lại tiêu điều bấy nhiêu.
"Lý Ngọc Quân đã có dấu hiệu đạo tâm vỡ nát!" Trấn Ly Chung thở dài: "Đó chính là thiên tài mang đến áp lực!"
Nói xong, hắn phất tay, lớn giọng: "Trận thứ hai, Thiết Kiếm Môn Kiếm Minh thắng!"
Lý Ngọc Quân vô thần trở lại đội ngũ. Diêu Khang ngồi bên dưới, mặt mày khó coi vô cùng.
"Trở về diện bích hối lỗi! Kinh Lối Quyết không đạt tới tầng bảy không được xuất quan!" Diêu Khang âm trầm lên tiếng.
Lý Ngọc Quân không nói không rằng, im lặng ngồi xuống, ánh mắt của hắn lúc này mờ mịt tựa như sương khói. Nếu như để ý sẽ phát hiện tay phải của hắn run rẩy nhè nhẹ.
"Hừ!" Diêu Khang bất mãn liếc mắt, nhỏ giọng: "Phế vật!"
Âm thanh mặc dù rất nhỏ, nhưng không khó để Lý Ngọc Quân nghe thấy. Tay hắn nắm chặt, sau đó buông lỏng, làm như chưa hề nghe thấy bất kỳ thứ gì.
"Kẻ này xong rồi! Đạo tâm vỡ vụn, nếu như không cách nào thoát ra, e rằng... cả đời này khó tiến thêm một bước!" Khâu Xứ Cơ vuốt ve chòm râu, thổn thức thì thào.
Tô Thần lặng lẽ liếc nhìn Lý Ngọc Quân, âm thầm lắc đầu.
"Đúng là tuổi trẻ, chưa trải sự đời! Đạo tâm quá yếu kém!"
"Haha... Thần tăng nói chí phải, người trẻ tuổi nha, phải trải qua nhiều mới trưởng thành được!" Khâu Xứ Cơ tranh thủ vuốt mông ngựa một câu.
Nói nói, hắn lặng lẽ quét mắt sang Tinh Môn bên kia, gương mặt tràn đầy tiếc nuối.
"Đáng tiếc đáng tiếc... "
"Làm sao? Đáng tiếc cái gì!?" Tô Thần nhướng mày, tò mò hỏi.
Khâu Xứ Cơ nhìn Tinh Môn, sau đó đảo mắt sang Tiêu Nhất: "Tinh Môn cơ duyên vô tận, cơ hội hiếm có như thế bày ra trước mặt, chỉ là tiểu tử này không có phúc hưởng! Thật quá đáng tiếc!"
"Tiểu Cơ ngươi muốn cho Tiêu tiểu tử đi vào Tinh Môn!?" Tô Thần hứng thú cười hỏi.
Khâu Xứ Cơ thở dài: "Muốn thì muốn, cơ duyên như thế ai mà không hy vọng vào đến đâu!? Chỉ là... tiểu tử này tu vi quá thấp, khó lòng mà tranh được một cái danh ngạch!"
"Sư phụ, ta không cần! Ta tin tưởng có ngài dạy dỗ, chỉ cần cho ta thời gian, dù cho không có Tinh Môn ta vẫn có thể quét ngang toàn bộ Thiên Mạc vương triều!" Tiêu Nhất tự tin nói.
Khâu Xứ Cơ da mặt run rẩy, cười thành hoa cúc: "Mặc dù tiểu tử ngươi nói rất đúng, nhưng mà Tinh Môn cũng không phải đơn giản như vậy, có thứ cơ duyên này, tương lai của ngươi sẽ trở nên thông thuận hơn rất nhiều!"
Nói nói, hắn bỗng nhiên nghiêm mặt lại: "Với cả, tầm nhìn của ngươi nên phóng rộng ra hơn một chút. Thiên Mạc vương triều trên mảnh đại lục này suy cho cùng cũng chỉ là hạt cát giữa sa mạc mà thôi! Bên ngoài kia, thiên địa rộng lớn vô biên, thứ ngươi hướng tới nên là đại lục đỉnh tiêm!"
"Đại lục đỉnh tiêm!?" Tiêu Nhất hoảng sợ trợn tròn hai mắt.
"Đó là đương nhiên, có ta dạy dỗ còn không làm được điều này thì đi c·hết là được rồi! Đừng nói là ngươi, cho dù là con heo không có linh trí cũng có thể bị ta độ hóa thành thần có biết hay không!?" Khâu Xứ Cơ bất mãn trách mắng.
"Đệ... đệ tử thụ giáo!" Tiêu Nhất ấp úng đáp lời.