Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng

Chương 39: Thiên Tài Thiết Kiếm Môn!




Chương 39: Thiên Tài Thiết Kiếm Môn!

"Trận đầu tiên, Bắc Huyền Tông Phùng Thanh thắng!" Trấn Ly Chung lớn giọng vang vọng.

"Làm không tồi!" Nhìn Phùng Thanh, Lư Nhạc hài lòng mở miệng.

Phùng Thanh nghe được đại trưởng lão khen tặng, bản thân liền tràn đầy thỏa mãn. Hắn tự nhiên chắp tay, nghiêm cẩn nói: "Đệ tử có được ngày hôm nay đều là do tông môn tài bồi!"

"Ừm, trở về chỗ ngồi đi!" Lư Nhạc gật gù nói.

Đội ngũ bên Thiết Phiến Môn.

"Thật xin lỗi tông chủ, đệ tử thất bại!" Trường Ngọc nhìn Âu Dã Tử cúi đầu.

"Không sao, đây chỉ mới là trận đầu tiên, những trận sau cố gắng hơn là được!" Âu Dã Tử cười hòa ái phất tay.

"Vâng, Đệ tử đã biết!" Trường Ngọc nói xong liền trở về đội ngũ tĩnh tọa.

"Trận tiếp theo, không biết còn có vị đạo hữu nào muốn trước tiên bước lên lôi đài hay không!?" Trấn Ly Chung đảo mắt nhìn toàn trường hỏi.

"Trận này để tông ta lên trước vậy!" Tam trưởng lão Thiết Kiếm Phái - Lưu Vân lớn giọng.

"Ồ, nếu vậy thì trận này Tinh Quang Phái ta cũng xin được ứng chiến!" Nhị trưởng lão Tinh Quang Phái - Diêu Khang lập tức hô ứng.

Lưu Vân liếc nhìn Diêu Khang, hai mắt lập lòe hàn quang dày đặc.

"Kiếm Minh, trận này ngươi xuất chiến!" Hắn lạnh nhạt lên tiếng.

Sau lưng, một tên thanh niên trạc hai mươi tuổi, mặt trắng tuấn mĩ, trong tay nắm chặt bạch ngân trường kiếm đứng dậy.

Hắn im lặng, bước chân vững chãi nện bước ra ngoài.

"Kiếm Minh!" Lưu Vân nhìn thấy thanh niên không nói không rành chuẩn bị bước lên lôi đài, hắn liền gấp gáp gọi lại.

Kiếm Minh dừng bước, cả người trầm tĩnh không chút gợn sóng.

Hít sâu một hơi, không thèm quan tâm đến thái độ vô lễ của Kiếm Minh, Lưu Vân trầm giọng mở miệng: "Tối đa chỉ có thể ra ba chiêu!"



Trầm mặc một lúc, bờ môi Kiếm Minh mấp máy: "Chỉ cần một kiếm!"

Nói xong, hắn vứt lại Lưu Vân cùng với vẻ mặt ngây ngốc rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của thanh niên, Lưu Vân bất đắc dĩ thở dài: "Thiên tài đều có kiêu ngạo của mình!"

"Sư bá, hiện tại chỉ mới trận thứ hai, ngài để Kiếm sư huynh ứng chiến sớm như vậy liệu có ổn hay không!?" Ngô Hồng Vân lộ ra ánh mắt lo lắng hướng Lưu Vân dò hỏi.

Lưu Vân nhìn xem vị đệ tử thân truyền của mình, khóe miệng nhợt nhạt cong lên: "Yên tâm đi, người khác có lẽ sẽ không biết, nhưng ngươi chẳng lẽ còn không hiểu rõ bản lĩnh của hắn hay sao!?"

"Đệ tử chỉ là đang lo lắng ám thương trong người Kiếm sư huynh sẽ bị khinh động, cho nên... " Ngô Hồng Vân mím môi nói.

"Được rồi, thương thế của hắn đã tốt bảy phần, nhất định sẽ không có việc gì!" Lưu Vân phất tay.

Bên này, Diêu Khang nhìn thấy Kiếm Minh ra trận, ánh mắt của hắn thoáng chốc lướt qua một tia ngoài ý muốn.

"Đưa át chủ bài ra sớm như vậy? Quả nhiên, Thiết Kiếm phái vẫn là Thiết Kiếm phái, một đám ngu ngốc không có đầu óc!"

Khinh thường một tiếng, Diêu Khang nghiêng đầu hướng về thiếu niên đang ngồi bên cạnh.

"Ngọc Quân! Trận này giao cho ngươi thế nào!?"

"Có thể!" Lý Ngọc Quân nhẹ giọng gật đầu.

"Tốt, lên thôi, cẩn thận một chút. Kiếm Minh kẻ này rất mạnh!" Diêu Khang lên tiếng nhắc nhở.

"Đã biết, tam trưởng lão!" Lý Ngọc Quân đứng người dậy, không nhanh không chậm bước lên lôi đài.

...

"Thí chủ cảm thấy trận này ai sẽ thắng!?" Tô Thần hứng thú nhìn hai thanh niên đứng trên lôi đài, lần nữa mở miệng hỏi.

Trấn Ly Chung trầm ngâm: "Khả năng rất cao sẽ là Thiết Kiếm phái!"

"Ồ! Tại sao!?" Tô Thần hỏi tiếp.



Trấn Ly Chung không chút suy nghĩ, trực tiếp đáp: "Kiếm Minh người này chính là một tên thiên tài mà Thiết Kiếm phái ba trăm năm qua mới xuất hiện. Người dùng kiếm không hiếm, nhưng thuần tu kiếm đạo lại tựa như hạt nước giữa sa mạc, ít đến đáng thương! Cầm kiếm thì dễ, tu kiếm thì khó. Người lấy kiếm nhập đạo từ cổ chí kim đều là thiên tài kiệt xuất, vạn người có một. Thiết Kiếm phái mặc dù chủ tu kiếm đạo, nhưng cái mà bọn hắn có chỉ là kiếm pháp, kiếm chiêu, không có linh hồn. Ngoài trừ mấy tên trưởng lão cùng Thiết Kiếm chưởng phái Mạc Vô Ngân, thì Kiếm Minh là người trẻ nhất trong lịch sử tông phái có khả năng lĩnh ngộ kiếm ý!"

"Còn về Lý Ngọc Quân, mặc dù thiên phú đứng hạng thượng thừa, nhưng cuối cùng cũng chỉ như thế, không có điểm gì nổi bật. Trong Tinh Quang phái, kẻ này cũng chỉ mới xếp đến vị trí thứ ba mà thôi. Cùng Kiếm Minh so, không cần suy nghĩ cũng biết phần thắng sẽ nghiêng về bên nào!"

Tô Thần nghe xong, ánh mắt tò mò liếc nhìn năm người Tư Đồ Nhược Hy.

"Vậy cùng bọn họ so sánh thế nào!?"

"Bọn hắn!?"

Trấn Ly Chung thoáng chốc nhướng lên chân mày. Năm người Tư Đồ Nhược Hy cũng đưa qua ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía hắn.

"Đúng, cùng bọn họ, thí chủ cảm thấy ai sẽ thắng!?" Tô Thần gật đầu nói.

"Vốn định sau đó mới cáo tri cho đám tiểu tử kia chuyện này, nhưng nếu Diệp đạo hữu đã hỏi thì sẵn tiện đây tại hạ cũng không dấu giếm!" Trấn Ly Chung mỉm cười: "Nói sự thật, cùng Kiếm Minh tiểu tử kia đánh cái so sánh, mặc dù hơi chút mất mặt, nhưng trong năm người bọn hắn, có lẽ chỉ có Tư Đồ nha đầu mới có khả năng chiến thắng, mà lại... còn có thể là thắng hiểm!"

"Làm sao có thể!?"

Bốn người Bạch Thiên Sách đều không nhịn được kh·iếp sợ thốt lên.

Tư Đồ Nhược Hy mặc dù không đến nỗi thất thố như vậy, nhưng mày liễu của nàng bất giác cũng nhăn thành một đoàn.

"Làm sao? Các ngươi cảm thấy ta nói quá lời hay sao!?" Trấn Ly Chung mỉm cười tràn đầy thâm ý nhìn đám người.

"Chúng ta không phải không tin lời của phong chủ, chỉ là... việc này thật sự có chút... " Bạch Thiên Sách khó khăn gập lại ngọc phiến trong tay, miệng không ngừng ngập ngừng.

"Bạch sư huynh nói không sai, phong chủ ngài chẳng lẽ không biết thực lực của đám người bọn ta? Không nói đến Tư Đồ sư tỷ, sợ rằng chỉ cần Bạch sư huynh thôi cũng đủ rồi!" Phong Tư Mã không phục phụ họa.

Lôi Kinh Vũ cùng Doãn Ti Hầu gật đầu lia lịa đồng tình.

"Còn ngươi? Cũng cảm thấy như thế đúng chứ!?" Trấn Ly Chung ngoài ý muốn không có phản bác, mà ngược lại, hắn đảo mắt nhìn về Tư Đồ Nhược Hy cười hỏi.

"Phong chủ nếu như đã nói ra ắt sẽ có đạo lý của ngài. Đệ tử không dám tự mình đàm luận!" Tư Đồ Nhược Hy từ tốn mở miệng đáp.

"Phải không!?" Trấn Ly Chung nhìn b·iểu t·ình trên mặt của nàng, mặt cười trở nên thâm thúy.



"Không phải ta muốn đả kích các ngươi, nhưng sự thật chính là như thế! Các ngươi bây giờ còn quá yếu ớt!"

Không chút khách khí, Trấn Ly Chung trực tiếp khẳng định.

"Đừng dùng ánh mắt nông cạn của mình đi nhìn tu luyện giới, đó sẽ là lưỡi gươm treo trên đỉnh đầu, tùy thời đều có thể g·iết c·hết các ngươi bất kỳ lúc nào. Các ngươi có lẽ không rõ ràng, thế giới bên ngoài, nơi nơi đều tiềm ẩn nguy hiểm, đồng thời cũng là cơ duyên. So về thiên phú, các ngươi khẳng định không thua kém kẻ nào, nhưng để cùng bọn người có thiên tư đồng cấp, ta dám chắc, các ngươi nhất định sẽ bại rất đáng thương!"

"Thứ các ngươi đang thiếu, đó là... kinh nghiệm chiến đấu cùng sinh tử lịch luyện!"

Ngập ngừng, hắn đưa mắt nhìn về thiếu niên tay cầm bạch kiếm đứng trên lôi đài, hai mắt ngập tràn thần quang.

"Hai thứ kia, bọn hắn không thiếu!"

Vỗ nhẹ lên vai Bạch Thiên Sách, Trấn Ly Chung cười khích lệ.

"Sau hôm nay, bốn người các ngươi cũng không cần trở về tông môn nữa! Thế giới bên ngoài rất rộng lớn!"

Bốn người ngây ngốc một lúc, sau đó cung kính cúi đầu.

"Đệ tử đã hiểu!"

Không tiếp tục để ý đám người, Trấn Ly Chung hướng Tư Đồ Nhược Hy nhẹ giọng.

"Có cơ hội, ngươi nên thử khiêu chiến người này, nhất định sẽ có thu hoạch không tưởng!"

"Đã biết, phong chủ!" Tư Đồ Nhược Hy gật đầu.

Tô Thần nhìn xem bọn người Trấn Ly Chung trò chuyện, hắn liền lựa chọn đưng sang một bên im lặng.

"Người này đúng là cũng không đơn giản!" Nhìn Kiếm Minh, hắn nhẹ vuốt cằm tự nói.

"Tiền bối nói không sai, kẻ này đích thị là một thiên tài. Cùng Toàn Chân Giáo năm đó, thiên phú của hắn tuyệt đối có thể xếp trước mười!" Khâu Xứ Cơ bất ngờ hướng Tô Thần truyền âm.

"Ồ! Tiểu Khâu ngươi nhìn ra được cái gì hay sao!?" Tô Thần mỉm cười hỏi.

"Vãn bối đúng là nhìn ra được một ít. Sợ rằng người họ Trấn kia cũng như thế!" Khâu Xứ Cơ chậm rãi lên tiếng: "Hắn dù sao cũng là người tu kiếm!"

Trầm ngâm một hồi, hắn tràn đầy thổn thức nói tiếp: "Chậc chậc... Hai mươi tuổi, kiếm ý đỉnh phong! Nửa bước lĩnh ngộ kiếm thế, thật đúng là yêu nghiệt!"

"Kiếm thế sao... " Tô Thần nhấp một ngụm trà, thần sắc hào hứng ngóng nhìn hai đạo bóng ảnh đứng trên lôi đài, trong lòng tràn đầy chờ mong.