Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng

Chương 43: Tịnh Minh Tông Nguy Nan!




Chương 43: Tịnh Minh Tông Nguy Nan!

"Các ngươi hiện tại cảm thấy thế nào!?"

Trấn Ly Chung liếc nhìn đám đệ tử, đột ngột lên tiếng hỏi.

Năm người, trừ Tư Đồ Nhược Hy cùng Bạch Thiên Sách, ba tên đệ tử còn lại đều lộ ra khuôn mặt xấu hổ, không dám đáp lời.

Nhìn thấy bọn họ im thin thít, Trấn Ly Chung chậm rãi thu hồi ánh mắt, tầm nhìn thoáng chốc chuyển dời trở lại phía trên lôi đài.

"Tư Mã! Ngươi là đệ tử nhỏ nhất trong năm người, hiện tại cảnh giới cũng là Luyện Linh Cảnh trung kỳ, cùng hai thiếu niên kia sấp sỉ như nhau. Nếu như đánh lên, ngươi cảm thấy có bao nhiêu phần trăm tỷ lệ chiến thắng!?"

Nghe thấy âm thanh lạnh nhạt của phong chủ, Phong Tư Mã yếu ớt cúi đầu.

"Đệ... đệ tử không rõ... "

"Không rõ hay là không dám đối diện sự thật!?" Trấn Ly Chung hờ hững hỏi.

"Đệ... đệ tử... " Phong Tư Mã ấp úng.

Trấn Ly Chung lắc đầu, âm thầm thở ra một tiếng thất vọng: "Ngươi biết thứ mà ngươi đang mặc trên thân là gì hay không!?"

"Là... là đệ tử phục của bổn phái!" Phong Tư Mã mím môi.

"Không sai!" Trấn Ly Chung không buồn không giận nói tiếp: "Tịnh Minh Tông chúng ta thân là ngũ đại đạo thống chí cao, trong thập tông, còn là đại tông đứng đầu. Ngươi khoác trên mình đệ tử phục của bổn phái, không những thế, bản thân ngươi còn là một trong Bát Đệ Thân Truyền, là bộ mặt đại diện của Tịnh Minh Tông. Nhưng bây giờ, ngay cả đối diện với thất bại của mình cũng không dám, như vậy thử hỏi ngươi có xứng đáng với thân phận thân truyền của mình hay không!?"

"... " Phong Tư Mã mồ hôi rơi đầy đầu, hai tay siết chặt thành quyền.

"Kinh Vũ, Ti Hầu! Các ngươi thì sao!?"

Hai người Lôi Kinh Vũ vốn dĩ đang chìm trong trạng thái thấp thỏm, đột nhiên bị Trấn Ly Chung gọi tên liền giật mình run lên.

"Phong chủ... chúng ta... " Lôi Kinh Vũ ngập ngừng.

Trấn Ly Chung nghiêng đầu nhìn hắn.

"Các ngươi thế nào!?"



Bị ánh mắt bén nhọn của phong chủ nhìn chằm chằm, Lôi Kinh Vũ đành ỉu sìu nhỏ giọng: "Chúng ta... không... không có một chút cơ hội chiến thắng nào cả!"

Trấn Ly Chung nghe xong cũng không lộ ra hỷ nộ, thần sắc cười như không cười quét nhìn Bạch Thiên Sách.

"Còn ngươi!?"

Bạch Thiên Sách lúc này cũng không giống ba tên sư đệ không nên thân của mình, b·iểu t·ình của hắn thản nhiên, ánh mắt bình đạm quan sát hai đạo bóng ảnh đánh nhau có qua có lại trên lôi đài.

"Nếu như toàn lực, có lẽ... tối đa chỉ có ba phần thủ thắng!" Hắn chậm rãi há miệng.

"Ừm!" Trấn Ly Chung mặt không gợn sóng, không ai biết rõ trong đầu hắn đang nghĩ gì.

Từ trên bàn, hắn bắt lấy tách trà đưa lên cánh môi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ.

"Tịnh Minh Tông, thập tông đứng đầu, từ khi nào lại trở nên yếu đuối đến như vậy! Bát Tử Thân Truyền đứng đầu nhất bốn người bây giờ vậy mà ngay cả đệ tử tọa hạ cửu tông cũng đánh không lại, thật khiến người thất vọng!"

"Phong chủ... này chẳng phải đều là do đám ma môn Tuyệt Thiên Ma Tông, nếu như Từ Viễn Chí sư huynh không... "

"Câm miệng!"

Phong Tử Mã không nhịn được uất ức thốt lên. Nhưng lời nói còn chưa nói hết liền đã bị âm thanh nghiêm khắc của Trấn Ly Chung trấn trụ nuốt lại vào bụng.

"Tài không bằng người, đừng nên đổ lỗi cho bất kỳ ai!" Trấn Ly Chung trầm giọng: "Thiên tư các ngươi không hề thua kém các vị sư huynh sư tỷ đã t·ử t·rận, thứ các ngươi thua chính là dũng khí!"

"Trận chiến với Tuyệt Thiên Ma Tông, Bát Tử Thân Truyền c·hết thất thất bát bát, các ngươi nhờ vậy mới leo lên được vị trí này. Đây là vinh quang, cũng là trách nhiệm! Một ngàn năm danh dự của tông môn chẳng lẽ phải hủy hoại trong tay đám thanh niên các ngươi hay sao!?"

"Hôm nay, Tịnh Minh Tông nguyên khí đại thương, có nguy cơ rơi xuống thần đàn, nếu như các ngươi vẫn còn yếu ớt như vậy thì lấy gì giữ vững được vinh dự mà các bậc tiền bối đi trước đã dày công gây dựng đây hả!?"

Trấn Ly Chung nộ mục băng lãnh bao trùm toàn bộ bốn người.

"Phong chủ... "

Tư Đồ Nhược Hy vừa muốn hé miệng liền bị Trấn Ly Chung phất tay ngăn chặn.



"Ngươi không cần nói giúp bọn hắn! Chuyện này sớm muộn cũng phải đối mặt, Tịnh Minh Tông không thể chờ đợi đám nhóc con này chậm rãi trưởng thành!"

"Bốn người các ngươi, hiện tại trở về bổn phái đi, chỗ này không cần ở lại làm gì!"

Bọn người Bạch Thiên Sách tràn đầy hốt hoảng run lên.

"Phong chủ... bọn ta nếu trở về thì Lôi Đài Chiến ở đây thế nào?"

"Có sư tỷ các ngươi là đủ rồi!"

Trấn Ly Chung thản nhiên lên tiếng.

"Truyền thừa chi địa có tới mười danh ngạch, chỉ dùng một mình Tư Đồ sư tỷ, như vậy chúng ta chẳng phải thua thiệt hay sao!?"

Bạch Thiên Sách không nhịn được lo lắng.

"Hiện tại các ngươi còn nghĩ bản thân có thể vi tông môn tranh giành được một cái danh ngạch nữa hay sao!?" Trấn Ly Chung liếc mắt hỏi.

"Chúng ta có thể cố gắng hết sức!" Bạch Thiên Sách cắn răng nói.

"Cố gắng!?" Trấn Ly Chung haha cười lên, sau đó chậm rãi lắc đầu: "Các ngươi sẽ không có cơ hội, mười danh ngạch ngay lúc đầu đều đã có dự tuyển hết rồi, ở lại cũng chỉ mất thời gian mà thôi!"

"Đều đã có dự tuyển!?" Bạch Thiên Sách kh·iếp sợ trợn mắt.

"Không tồi! Đám đệ tử cửu tông hiện tại so với các ngươi mạnh hơn có thể nhiều đến hai chữ số! Các ngươi sẽ không có bất kỳ cơ hội nào khác! Nếu như tông môn vẫn còn ở trạng thái đỉnh cao thì kết quả có lẽ sẽ khác, nhưng trên đời không có hai chữ nếu như. Các ngươi trở về đi, ta sẽ đối Vương tông chủ truyền âm, cho các ngươi một chút phân phó quan trọng!"

Trấn Ly Chung giọng điệu không cho cự tuyệt nói.

"Đệ... đệ tử lĩnh mệnh!"

Bốn người Bạch Thiên Sách mặc dù không tình nguyện, nhưng cuối chỉ có thể nghe theo phong chủ mệnh lệnh.

Bọn họ cúi đầu bái lễ, sau đó đứng dậy rời khỏi Vạn Lý Hoa Lâu.

Đám người xung quanh đang bị trận chiến của Trình Hiên cùng Lý Đại Tráng hấp dẫn, cho nên cũng không chú ý đến động tĩnh bên này.

Nhưng không phải toàn bộ, một vài cường giả đứng đầu, chẳng hạn như chín vị trưởng lão cùng tông chủ của cửu phái, nhờ vào thần thức cường đại đều nhẹ nhõm phát hiện dị thường.



"Ài... Tinh Minh Tông đã không còn là Tịnh Minh Tông!" Lư Nhạc than thở.

"Trấn Ly Chung hắn biết đã không có cơ hội, một quyết định sáng suốt!" Âu Dã Tử vuốt ve chòm râu lẩm bẩm.

"Hừ, ở lại cũng chỉ mất mặt mà thôi!"

"Tinh Minh Tông xong rồi!"

"Một đời cự bá nhất định sẽ rơi vào tay tông môn ta!"

Đám cường giả người thì thờ ơ lạnh nhạt, người thì thổn thức lắc đầu, người thì cười trên nỗi đau kẻ khác. Nói chung, đối với tình cảnh hiện tại của một trong ngũ đại đạo thống chí cao như Tinh Minh Tông, bọn họ đều không nhịn được ngo nghe rục rịch.

"Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo! Nội tình tích lũy ngàn năm cũng không đơn giản như vậy!" Mục Ngữ Yên lộ ra ánh mắt thâm thúy nhỏ giọng.

Bên kia, Trấn Ly Chung nhìn bóng lưng tiêu điều của bốn người Bạch Thiên Sách, trong lòng không nhịn được thở dài.

Ta biết đám nhóc con các ngươi rất không tình nguyện, nhưng tình cảnh tông môn hiện tại đã như lửa xém lông mày, không thể xảy ra bất kỳ điều gì ảnh hưởng đến danh dự của tông môn một lần nào nữa!

Trở về thật tốt tu luyện, có lẽ nơi đó sẽ giúp các ngươi trưởng thành hơn! Tương lai Tinh Minh Tông chính là nhờ đám thanh niên các ngươi chống lên đại kỳ! Đừng để bản phong chủ thất vọng!

Nghĩ nghĩ, hắn âm thầm liếc mắt toàn trường, ánh mắt lăng liệt quét ngang bốn phía.

"Tâm tư các ngươi chẳng lẽ bản tôn còn không hiểu rõ!? Tưởng nghĩ cái sau vượt cái trước, thay thế tông ta trở thành chí cao đạo thống? Các ngươi sẽ không có cơ hội này!" Trấn Ly Chung trong lòng cười lạnh không thôi.

Đám cường giả bị vô số kiếm ý sắt bén bao trùm, lục tục thu hồi ánh mắt, làm bộ chưa có chuyện gì xảy ra.

Tô Thần ngồi bên cạnh quan sát hết thảy mọi chuyện trong mắt, vẻ mặt hắn ta đăm chiêu, dường như đang suy nghĩ điều gì.

"Trấn đạo hữu!" Hắn đột nhiên mở miệng gọi.

Trấn Ly Chung nghe thấy âm thanh Tô Thần gọi mình, lập tức thu hồi thần sắc lạnh lẽo: "Diệp đạo hữu có việc gì hay sao!?"

"Là thế này, bần tăng muốn hỏi đó là ai muốn tham gia Lôi Đài Chiến cũng được hay sao!?" Tô Thần nghi vấn dò hỏi.

"Chuyện này sao?" Trấn Ly Chung mặc dù không hiểu tại sao Tô Thần lại hỏi điều này, nhưng bắt nguồn từ lòng tôn kính cường giả hắn vẫn thành thật đáp lời: "Lôi Đài Chiến quyết định mười danh ngạch đi vào truyền thừa chi địa, không phải ai cũng có thể tham dự bên trong, giới hạn chỉ có đệ tử thập tông, tam đại gia tộc, Lý gia, Hồng gia, Từ gia, cùng những người được bổn phái nhận định là có thân phận đặc thù! Chẳng hạn như người của hoàng thất, hay con gái của Bạch Vân thành chủ Cố Lạc Tuyết!"

"Ồ! Tại sao lại như thế!?" Tô Thần nhướng mày khó hiểu.