Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hệ Thống Giả Trang Toàn Năng

Chương 44: Đã Từng Là Vô Úy Môn!




Chương 44: Đã Từng Là Vô Úy Môn!

Xoắn xuýt một hồi, Trấn Ly Chung trên mặt dần dần lộ ra thần sắc tiếc nuối.

"Thật không giấu giếm gì đạo hữu, thập tông cùng tam đại gia tộc trước đây thực chất là cùng một nhà!"

"Cùng một nhà? Ý thí chủ có nghĩa là bọn họ trước đây vốn dĩ đều thuộc Tịnh Minh Tông các ngươi!?" Tô Thần bất ngờ không thôi lên tiếng.

Đây thực sự nằm ngoài dự liệu của hắn. Tịnh Minh Tông truyền thừa ngàn năm, nội tình hùng hậu, điều này Tuyệt Thiên Ma Tông trên dưới đều biết, Diệp Thiên Phong cũng không ngoại lệ. Nhưng từ trước đến nay, không một ai nghe nói tiền thân của Tịnh Minh Tông lại sở hữu bí mật khó tin đến như vậy!

Thập tông lấy Tịnh Minh Tông đứng đầu, mặc dù là đại lão, hư hư thực thực đạo thống chí cao, nhưng cửu tông còn lại nếu như hợp thành một khối tuyệt đối sẽ là một cỗ thế lực không thể khinh thường. Ngoài ra còn có tam gia Từ, Hồng, Lý, mặc dù không thể cùng cửu tông so sánh, nhưng nói thế nào thì bọn họ cũng là một trong những đại gia tộc nắm giữ quyền lực không hề nhỏ tại Thiên Mạc Vương Triều.

Trận chiến hai tông trước đó, nếu Tịnh Minh Tông vận động toàn bộ cửu tông tam gia thì kết quả hắn cũng không dám tưởng tượng nổi!

"Đúng vậy!" Trấn Ly Chung thổn thức gật đầu: "Bên ngoài đồn đãi tông ta truyền thừa ngàn năm, nhưng không ai biết gốc gác thực chất lại bắt nguồn từ rất lâu trước đó! Cụ thể là hơn hai ngàn năm trước!"

Tô Thần nghe đến đây, trong lòng không nhịn được nổi lên kinh dị.

"Đám người này giấu giếm thật sâu! Xem ra lai lịch trước đây không hề đơn giản chút nào!"

Trấn Ly Chung không biết Tô Thần đang suy nghĩ gì, hắn chép miệng, tiếp tục giảng giải.

"Hơn hai ngàn năm trước, một cỗ thế lực ngoại vực gọi là Vô Úy Môn lưu truyền vào Thiên Mạc Quốc, lúc đó bởi vì trốn chạy kẻ thù mà không thể thân bất do kỷ định cư tại nơi linh khí cằn cỗi như Hoang Thiên Vực!

Vô Úy Môn vừa đến một nơi xa lạ, sợ hãi kẻ thù truy tung tìm tới cho nên chỉ có thể phong môn tị thế, điệu thấp mà phát triển. Mặc dù vậy, tại cảnh nội Thiên Mạc Quốc, bọn họ vẫn âm thầm thẩm thấu, một số thế lực lớn mạnh không ai không biết sự đáng sợ của Vô Úy Môn, bao gồm cả Thiên Mạc hoàng thất!

Vô Úy Môn tồn tại mười ba phong, Tịnh Minh Tông chính là một trong số đó!"

Tô Thần dường như có điều hiểu ra.



"Nói như vậy, mười hai phong còn lại chẳng lẽ là cửu tông cùng tam gia?"

"Đạo hữu quả nhiên mắt sáng như đuốc!" Trấn Ly Chung tán thán: "Không sai, cửu tông cùng tam gia hiện tại thực chất đều thuộc Vô Úy Môn!"

"Quả nhiên!" Tô Thần híp mắt. Không chút b·iểu t·ình, hắn mở miệng hỏi: "Dựa theo tình cảnh hiện nay, Vô Úy Môn sau đó xảy ra chuyện gì dẫn đến phân ra rồi đúng chứ!?"

Trấn Ly Chung yếu ớt gật đầu.

"Đúng thế! Trải qua ngàn năm, lòng người cũng dần thay đổi. Tại Thiên Mạc Quốc, Vô Úy Môn chính là thổ hoàng đế! Hiệu lệnh một tiếng không ai không nghe, Thiên Mạc hoàng thất cũng không ngoại lệ!

Dần dà, đám cao tầng đều bị quyền lực hun đúc, bắt đầu chia bè kéo phái, nội đấu lẫn nhau. Nhưng có Vô Úy Môn môn chủ tọa trấn, không ai dám có hành vi quá mức.

Mãi đến hơn ngàn năm trước, môn chủ Vô Úy Môn bởi vì thọ nguyên sắp hết, không thể không lựa chọn đột phá sinh tử quan, nhưng đến cuối cùng vẫn là thất bại, cuối cùng giá hạc về tây!

Mất đi môn chủ, Vô Úy Môn như rắn mất đầu. Mười hai phong ngoại trừ Tịnh Minh Phong bắt đầu đấu đá lẫn nhau, không chút kiêng dè.

Tịnh Minh Phong đứng đầu nhưng cũng chỉ có thể bất lực hòa giải, cuối cùng mâu thuẫn dâng đến đỉnh điểm không thể điều hòa, bọn họ quyết định chia mười ba phong chia thành mười ba cỗ thế lực khác nhau, chính thức hiện ra thế tục, tùy thân phát triển.

Tịnh Minh Tông bởi vì trước đó là mười ba phong đứng đầu, cho nên nội tình hùng hậu nhất, vừa nhập thế liền trở thành chí cao đạo thống. Cửu phong yếu hơn, chiếm lấy thổ địa phần mình dựng lên đại tông khí phái. Trong đó, chỉ có ba phong nội tình ít nhất, quyết định không lập môn hạ, dấn thân vào quyền lực tranh đoạt bên trong Thiên Mạc hoàng thất, từ đó hình thành tam đại gia tộc Từ, Hồng, Lý!

Vô Úy Môn từ đó biến mất bên trong dòng sông lịch sử!"

Ngập ngừng một lúc, hắn từ tốn nói tiếp.

"Mặc dù từng người phát triển, không ai can hệ tới ai, nhưng vẫn có một sợi dây liên kết, nhắc nhở Vô Úy Môn đã từng tồn tại, đó là Tinh Môn!

Tinh Môn can hệ trọng đại, là địa phương nồng đậm cơ duyên, cho nên, trước lúc giải thể Vô Úy Môn, mười ba phong đã đạt thành nhận thức chung, mười mảnh Tầm Tiên toái phiến sẽ do mười phong đứng đầu phân biệt cất giữ. Mỗi năm một lần sẽ tổ chức một trận đại hội chi chiến, quyết định mười danh ngạch có thể đi vào truyền thừa chi địa!

Lúc đầu chỉ có người của thập tông cùng tam đại gia tộc có thể tham dự, nhưng về sau, bởi vì thân lệ thuộc vào Thiên Mạc Quốc, cùng với chỉ thị của Tần Đế Tần Ngạo Quân, cho nên không thể xuất ra một ít danh ngạch khiến cho nhân tài của vương triều cũng có cơ hội tham dự đi vào!"



"Thì ra là thế!" Tô Thần âm thầm gật gù, sau đó bỗng nhiên chau mày hỏi: "Không đúng nha, truyền thừa chi địa nếu như quan trọng như thế, tại sao bần tăng lại không nhìn thấy người của hoàng thất đến tham dự!?"

"Này... tại hạ cũng không quá rõ ràng! Có lẽ xuất hiện chuyện gì nên tới muộn đi!" Trấn Ly Chung mờ mịt đáp.

"Được rồi, không nói cái này. Quay lại vấn đề vừa nãy, bần tăng ý tưởng đột xuất, cho nên muốn thỉnh cầu thí chủ một việc!" Tô Thần phẩy tay cười nói.

Trấn Ly Chung bị lời nói của Tô Thần làm cho kh·iếp đảm.

"Thỉnh cầu không dám nhận, Diệp đạo hữu có việc gì cứ nói, nếu như làm được, Trấn mỗ nhất quyết không chối từ!"

Tô Thần cũng không dài dòng, đi thẳng vào việc chính: "Là thế này! Bần tăng muốn cho Tiêu tiểu tử tham gia trận Lôi Đài Chiến này, không biết có thể hay không!?"

Trấn Ly Chung liếc mắt nhìn Tiêu Nhất, chân mày cấp tốc nhướng lên.

"Đạo hữu nói là hắn!?"

"Ngài nói là ta!?"

Tiêu Nhất vốn dĩ thành thật ngồi nghe, đột nhiên bị Tô Thần nhắc tới liền giật mình thốt lên.

"Thần tăng làm thật hay sao!? Tiểu tử này sao có thể!"

Khâu Xứ Cơ từ trong cơ thể Tiêu Nhất phụt ra bên ngoài. Trên mặt tràn đầy thảng thốt.

Tư Đồ Nhược Hy trên mặt cũng lộ ra thần sắc dị dạng.



Tô Thần không hề quan tâm thầy trò Khâu Xứ Cơ, mặt cười hiền hòa đối Trấn Ly Chung đáp: "Chính là hắn!"

"Hắn là môn đệ của đạo hữu!?" Trấn Ly Chung khó hiểu dò hỏi.

"Không phải!" Tô Thần chậm rãi lắc đầu: "Nhưng mà... nói cho cùng cũng có một ít nguồn gốc. Truyền thừa chi địa cơ duyên nồng hậu, không gặp thì thôi, nếu như đã gặp mà không tham dự trong đó âu cũng là một trận tiếc nuối! Tiêu tiểu tử thiên tư hơn người, lại từng giúp bần tăng bận bịu không ít việc, nếu như có thể tiện tay giúp được thì trong lòng bần tăng ít nhiều cũng xem như trả đi món nợ ân tình này!"

"Thì ra là như thế!" Trấn Ly Chung chợt hiểu gật gù, khuôn mặt kính nể nhìn Tô Thần: "Diệp đạo hữu đúng là có cao tăng khí khái, tại hạ thật sự khâm phục như nước sông chảy cuồn cuộn không dứt!"

Tư Đồ Nhược Hy trợn mắt nhìn vị phong chủ vốn mang tiếng nghiêm khắc trước mặt, nàng không ngờ phong chủ lại có thể nói những lời vuốt mông ngựa chuyên nghiệp đến như thế!

Người này rốt cục lai lịch thế nào lại có thể khiến phong chủ lấy lòng đến như vậy!?

Bến kia, Tiêu Nhất cùng Khâu Xứ Cơ cũng không nhịn được nhổ nước bọt.

A phi! Thì ra là người đồng đạo! Đều là liếm cẩu chuyên nghiệp!

"Khụ khụ... " Tô Thần ho khan mấy tiếng, mặt không đổi sắc mỉm cười: "Mấy lời này thí chủ đừng nên nói nữa, bần tăng rất thích nghe, hahaha... "

Mấy người Trấn Ly Chung suýt nữa bị lời nói làm cho sặc c·hết.

"Haha... đạo hữu cũng thật hài hước!" Trấn Ly Chung co rúm khóe miệng cười cười.

"Mấy lời khách sáo lại không nên nói nữa làm gì, trở lại, thí chủ cảm thấy Tiêu tiểu tử có thể tham gia được hay không!?" Tô Thần trở nên nghiêm trang nói.

"Cái này sao... " Trấn Ly Chung đối Tiêu Nhất quan sát một hồi, sau đó chần chừ mở miệng: "Muốn chiếm lấy một trong mười danh ngạch đi vào Tinh Môn chỉ sợ đám người kia không đồng ý! Nhưng mà nếu như đạo hữu đã mở miệng thì tại hạ có thể dùng danh ngạch của Nhược Hy để lại cho hắn!"

"Phong chủ, ngài... " Tư Đồ Nhược Hy tràn đầy khó tin nhìn Trấn Ly Chung.

Nguyên bản nàng vừa muốn nói gì, lúc này Tô Thần đột ngột lên tiếng: "Không cần danh ngạch đi vào Tinh Môn, chỉ cần cho hắn một cơ hội tham gia Lôi Đài Chiến là được rồi!"

"Hả? Đạo hữu thật muốn như vậy!? Thực lực của Tiêu tiểu tử e rằng... " Trấn Ly Chung nhỏ giọng kh·iếp sợ.

"Bần tăng tự có biện pháp của mình!" Tô Thần tự tin nói.

"Được, nếu đạo hữu đã nói như vậy thì tại hạ cũng không dài dòng. Có lẽ tiểu tử này có gì đặc thù mà ánh mắt thiển cận của tại hạ không thể nhìn ra. Hiện tại rất mong nhìn thấy biểu hiện của hắn trên lôi đài!" Trấn Ly Chung chăm chăm nhìn Tiêu Nhất, sau đó bật thốt lên cười.