Chương 50: Từ Cổ Chí Kim, Kẻ Nói Nhiều Là Kẻ Thua Cuộc!
"Bắn... b·ắn c·hết cụ nó!? Tiền bối... như... như vậy có nghĩa là gì!?"
"Ài... tức là đánh nhanh thắng nhanh, hiểu rồi chứ!"
"Thì ra là vậy! Vãn bối nhất định sẽ tiễn hắn về với Phật Tổ!"
"Thiện tai thiện tai, ngã phật có đức hiếu sinh, tiểu thí chủ chỉ cần để hắn nửa năm không thể xuống giường là được rồi!"
"Vãn bối minh bạch!"
"Trẻ nhỏ dễ dạy!"
Lời nói thì dài, nhưng thần niệm trao đổi trải qua chỉ trong chớp mắt.
"Kỳ quái, làm sao đột nhiên cảm giác sau gáy lành lạnh thế này!?" Vương Lực đánh cái rùng mình, b·iểu t·ình mờ mịt lẩm nhẩm.
Hắn đương nhiên không thể biết rằng, từ khi trưởng bối của hắn đắc tội một vị thần tăng lòng dạ hẹp hòi, đó cũng chính là lúc số phận của hắn bị người âm thầm nhớ mong.
Ài... đừng trách bần tăng! Có trách thì nên trách thí chủ đã chọn sai nền văn minh!
"Các vị, sự tình đến nơi đây dừng lại! Đợi đại hội kết thúc Trấn mỗ sẽ hướng từng vị tạ lỗi. Không làm mất nhiều thời gian nữa, tại hạ bây giờ tuyên bố lôi đài chi chiến giữa Liệt Dương Môn Vương Liệt cùng Tiêu Nhất tiểu hữu chính thức bắt đầu!"
Trấn Ly Chung khí thôn sơn hà, âm giọng cuồn cuộn truyền khắp đại sảnh.
"Đánh rồi đánh rồi!"
"Tốt tốt, đại hội năm nay quả nhiên đặc sắc!"
"Lão phu nhất định phải xem thật kỹ tiểu tử họ Tiêu kia rốt cuộc có gì đặc biệt lại khiến Trấn Ly Chung coi trọng đến như vậy!"
"Trận này quá không cân sức!"
"Hahaha... không cân sức thì thế nào!? Kẻ hèn không biết tự lượng sức mà thôi!"
"Ngựa c·hết vào tay ai còn chưa thể nói sớm được!"
"Chống mắt lên xem thôi, bàn luận nhiều cũng chẳng có ích lợi gì!"
...
Bên dưới xôn xao, bên trên nổi lên hàn ý đầy trời.
Mặt mũi Vương Lực thoáng chốc dày đặc sát khí.
"Oắt con! Ngươi rất dũng cảm! Nhưng dũng cảm mà không có thực lực thì đây chính là ngu dốt! Hôm nay ngươi tự tin bước lên sàn đấu, ta cũng có tự tin khiến ngươi... "
Đoàng!
Một đạo âm thanh đinh tai nhứt óc bất giác vang lên, âm thanh người nọ im bặc, hai con đồng tử trợn tròn tràn đầy khó tin.
"Ngươi... "
Hắn chậm rãi cúi đâu nhìn xuống, chỉ thấy vị trí đan điền bất tri bất giác xuất hiện một chiếc lỗ đen sâu không thấy đáy, máu tươi bên trong tựa như suối chảy tuôn ra ồ ạt.
"Ngươi... ngươi không giảng võ đức!"
Vương Lực nhấc lên ngón trỏ chỉ vào Tiêu Nhất run rẩy.
Á hự...
Nói xong, hắn ngửa đầu phun ra một ngụm oán huyết rồi b·ất t·ỉnh nhân sự.
Lạch cạch!
Cả đại sảnh im ắng không một tiếng động. Đám người mắt chữ A miệng chữ O ngây người tại chỗ.
Tiêu Nhất tay cầm Anaconda, b·iểu t·ình kh·iếp sợ không nói nên lời.
Đây... đây cũng quá nhanh đi!? Tiền bối không hề lừa ta, thứ này thật sự quá... quá đáng sợ!
"Con mẹ nó! Chuyện gì vừa xảy ra!?"
"Vương Liệt làm sao bại rồi!?"
"Khốn kiếp, ngay cả cảnh giới Khai Thần như ta đều không cách nào nhìn rõ! Quá vô lý!"
"Đây là thần thông gì!? Trên đời làm sao xuất hiện thứ thần thông khủng bố như thế!?"
"Không, có lẽ không phải thần thông gì cả, các ngươi nhìn trên tay hắn!"
"Kia là... "
"Pháp bảo!?"
"Pháp bảo gì mà đáng sợ như vậy!?"
"Ít nhất cũng là Địa cấp pháp khí!"
"Cái gì!? Địa cấp!?"
"Cả Thiên Mạc Quốc chỉ có hoàng thất sở hữu một thanh Địa cấp trấn quốc chi bảo, kẻ này chẳng lẽ là người của hoàng thất!?"
"Không không, tuyệt đối không phải, trấn quốc chi bảo trân quý bực nào, Tần Đế nhất định sẽ không để một tên tiểu bối mang ra bên ngoài lộ liễu như vậy!"
"Vậy kẻ này... chẳng lẽ là đệ tử của một tòa ẩn thế tông môn!?"
"Hít hà... không thể nào đi!?"
"Không loại trừ khả năng tiểu tử này gặp được đại cơ duyên, vô tình nắm giữ thanh tuyệt thế thần binh kia!"
"Như vậy... nếu là kẻ sau thì chẳng phải thiếu niên này sẽ bị vô số người nhớ thương!?"
"Haha... thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội! Người có duyên lấy được!"
"Hắn có vẻ có quan hệ mật thiết với Tịnh Minh Tông, các vị nên suy nghĩ cho thật kỹ càng!"
"Hahaha... Địa cấp pháp bảo nha, dù cho đắc tội Tịnh Minh Tông vẫn sẽ có khối người vì đó liều mạng."
Đám người xì xào bàn luận, có người kh·iếp sợ, có người hâm mộ, có người không hề che giấu nổi lên vô tận tham lam.
"Trương lão, kia thật là Địa cấp pháp bảo!?"
Mục Ngữ Yên đối lão giả bên cạnh dò hỏi.
Trương lão nghiêm trọng lắc đầu.
"Sợ rằng thứ này không chỉ đơn giản là Địa cấp!"
Ánh mắt thiếu nữ thoáng chốc sáng lên.
"Ý của ngươi là... "
Trương lão chậm rãi gật đầu.
"Thiên cấp chí bảo! Còn là tuyệt phẩm bên trong tuyệt phẩm!"
Cố Lạc Tuyến nghe thấy hai người đối thoại cũng giật bắn mình.
"Trương lão ngài nói là thật? Kia thật sự là Thiên cấp chí bảo!?"
Trương lão đối nàng mỉm cười: "Tiểu cô nương có thể tin, cũng có thể không tin!"
Cố Lạc Tuyết trầm mặc không nói. Tới bước này, nàng có thể chín phần xác định lời nói là thật. Trương lão nhất định không thể nào bắn tên mà không trúng đích.
Thân phận thiếu niên này không đơn gian, xem ra cần phải cáo tri phụ thân một hồi!
"Thiên cấp chí bảo! Hoang Thiên Vực sợ rằng sắp sửa nổi lên sóng to gió lớn rồi đây!"
Mục Ngữ Yên lập lòe quang mang kỳ dị.
"Trận này, Tiêu tiểu hữu thắng!"
Trấn Ly Chung cao giọng thét lớn.
Kết quả cuối cùng không hề nằm ngoài ý muốn, nhưng quá trình chiến đấu lại vượt ra dự liệu ban đầu của hắn.
Trấn Ly Chung không ngờ rằng pháp bảo mà Tô Thần giao cho Tiêu Nhất khủng bố đến mức như thế. Ngay cả một tên cường giả cảnh giới Tam Hoa Quy Nhất như hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy quỹ tích bắn ra mơ hồ. Đây quả thật quá bất khả tư nghị!
"Khinh người quá đáng, thật sự khinh người quá đáng!!! Kẻ này không giảng võ đức, lão phu không phục!"
Hoắc Từ Minh cố nén nội thương rống giận.
Trấn Ly Chung mắt lạnh liếc nhìn.
"Hoắc đại trưởng lão! Ngươi nói thử xem, Tiêu Nhất tiểu hữu khinh người quá đáng chỗ nào!?"
"Hừ! Vương Lực rõ ràng còn chưa sẵn sàng, kẻ này lại âm hiểm đánh lén, mà lại ra tay còn hết sức ngoan độc. Thương thế như vậy, không có thời gian nửa năm tuyệt đối không có khả năng bình phục!" Hoắc Từ Minh phẫn hận gầm lên.
"Buồn cười! Ngươi làm các vị đang ngồi ở đây đều là kẻ mù hay sao!? Bản tọa đã mở miệng cho phép bắt đầu trận đấu, là do đệ tử của ngươi khinh địch, miệng lưỡi bén nhọn nói điều dư thừa, bây giờ đi quái người khác không giảng võ đức!? Lý nào lại có thuyết pháp như vậy!?" Trấn Ly Chung không hề cho người nọ mặt mũi, lên tiếng cười nhạo.
"Ngươi... " Hoắc Từ Minh á khẩu. Nhưng đáy lòng lúc này đã bị nộ khí che đậy, hắn vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục cưỡng từ đoạt lý: "Tiểu tử kia sử dụng Địa cấp pháp bảo, trận này không công bằng!"
"Hahaha... " Trấn Ly Chung tức giận cười lớn: "Từ khi nào lôi đài chiến có quy định người thượng đài phải giới hạn cấp độ pháp bảo khi tham gia vậy!? Đừng nói là Địa cấp, cho dù là Thiên cấp chí bảo, chỉ cần ngươi có thể lấy ra mang lên sàn đấu, bản tôn tuyệt đối không hề nhíu mày nửa cái! Tài không bằng người, đừng biến mình thành trò cười của thiên hạ!"
Phụt!
Hoắc Từ Minh miệng phun máu tưới, tức thở hổn hển nói không nên lời.
"Trưởng lão, không nên kích động!"
Đám đệ tử sau lưng lục tục sáp lại, dìu lấy thân thể già nua của hắn.
"Trấn Ly Chung!!! Chuyện hôm nay lão phu nhớ kỹ! Địa cấp pháp bảo nha, ta nghĩ sẽ có rất nhiều tu sĩ thèm khát, hahaha... " Hoắc Từ Minh phẫn hận cười lớn. Miệng già run rẩy gầm lên: "Đi! Mang theo Vương Lực rời đi, chỗ này Liệt Dương Môn chúng ta không còn nhất thiết ở lại làm gì!"
"Vâng, Đại trưởng lão!"
Vương Lực sau đó bị khiêng trở về, Hoắc Từ Minh mang theo đám đệ tử phẩy áo rời đi.
Trấn Ly Chung nhìn theo bóng lưng lão giả, mục châu lạnh lẽo như sương.
"Uy h·iếp bản tôn sao? Hừ, tốt nhất nên khôn ngoan một chút, nếu không đừng trách Tịnh Minh Tông không nể tình xưa!"
Tiêu Nhất lúc này mờ mịt trở lại chỗ ngồi. Vẻ mặt vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng.
"Làm không tồi!" Tô Thần nhẹ giọng tán thưởng.
Tiêu Nhất buồn bực gãi đầu: "Tiền bối đừng chê cười, vãn bối cái gì cũng không làm, toàn bộ là do thanh pháp bảo này quá mức lợi hại!"
"Hahaha... v·ũ k·hí mạnh hay không nằm ở người sử dụng! Vừa nãy tiểu thí chủ lựa chọn thời cơ ra tay rất tốt, thứ này mặc dù lợi hại, nhưng khuyết điểm của nó vẫn có, chỉ cần bị người đề phòng, rất khó một kích trí mạng! Với thực lực của tiểu thí chủ, muốn thành công giải quyết người nọ sợ rằng phải dùng đến thần thông mà bần tăng vừa mới truyền dạy, như vậy mới có cơ hội chiến thắng, nhưng bù lại sẽ mất rất nhiều thời gian!" Tô Thần không nhanh không chậm mỉm cười, sau đó ngập ngừng nói tiếp: "Cho nên vừa rồi tiểu thí chủ làm rất xinh đẹp! Có thể chiến thắng liền dứt khoát chiến thắng, từ cổ chí kim, kẻ nói nhiều là kẻ thua cuộc!"