Chương 49: Bần Tăng Chỉ Muốn Nói Là... Bắn Chết Cụ Nó!
Trấn Ly Chung nghe thấy Tô Thần lên tiếng, lửa giận trong lòng tức khắc giảm xuống phân nửa. Vừa muốn mở miệng nói chuyện thì âm thanh của Hoắc Từ Minh vang lên cực kỳ chói tai.
"Tên lừa trọc này là ai? Chỗ này có phần ngươi lên tiếng hay sao!? Bất quá, lời nói của ngươi không sai chút nào. Quyền cước không có mắt, sự tình cứ quyết định như vậy! Kẻ thượng đài tự mình gánh chịu hậu quả!"
"Hoắc Từ Minh!!! Ngươi muốn c·hết đúng hay không!?" Trấn Ly Chung phẫn nộ gầm lên. Bản thân vốn dĩ đã có xu hướng hạ hỏa, kẻ này lại dám đối với thần tăng miệng lưỡi vô lễ, thật đúng là không biết chữ c·hết viết như thế nào!
Lời nói vừa dứt, không gian xung quanh đột nhiên run rẩy kịch liệt, một đạo kiếm khí sắc bén mang theo thần uy cái thế hướng Hoắc Từ Minh vô tình bổ xuống!
"Trấn Ly Chung!!! Ngươi điên rồi!" Hoắc Từ Minh kh·iếp sợ rống lên.
Vừa thét, người nọ vừa lập tức ra sức đón đỡ.
Lưu Tinh Phần Thiên!
Oanh!
Năng lượng khủng bố bùng nổ mà ra, từng tia dư ba cuồng bạo quét ngang toàn trường.
"Phong chủ!" Tư Đồ Nhược Hy nhanh chống lùi lại, mỹ mâu hoảng loạn nhìn đạo bóng lưng sừng sững trước mặt. Đây là lần thứ hai nàng thấy phong chủ nổi giận đến mức như thế! Lần nổi giận trước đó chính là trận chiến cùng với Tuyệt Thiên Ma Tông, lúc đó bởi vì mấy vị sư thúc sư bá t·ử t·rận, dẫn đến phong chủ phẫn nộ cùng cực, một kiếm vừa ra trảm c·hết mấy vị cảnh giới Khai Thần, trọng thương một tên Tam Hoa Quy Nhất cảnh, nhất thời kinh động toàn trường!
Không đợi nàng suy nghĩ miên man, lúc này, lão giả bên cạnh Mục Ngữ Yên tức thời phất tay, một vòng bảo hộ trong suốt tựa như bát úp từ trong hư vô xuất hiện bao trùm hai người bọn họ, tạo thành không vực bất khả x·âm p·hạm. Dư ba đòn đánh cũng bị chặn đứng bên trong, không cách nào phát tán ra ngoài!
"Thiên Đan Cảnh!"
Đám cường giả các đại thế lực đối vị lão giả họ Trương tràn đầy kiêng kỵ không thôi.
Vạn Lý Hoa Lâu quả nhiên cường giả như mây! Không thể trêu chọc, không thể trêu chọc!
Bịch! Bịch! Bịch!
Lúc này, Hoắc Từ Minh giật lùi ba bước, nắm tay máu thịt be bét, từng cây bạch cốt âm u lộ ra.
Phụt!
Miệng phun máu tươi, người nọ gian nan nhìn Trấn Ly Chung kh·iếp sợ tột cùng.
"Kiếm Tâm Thông Minh!?"
Trấn Ly Chung đối b·iểu t·ình của Hoắc Từ Minh không quá để tâm. Hắn bây giờ tựa như một đầu lang vương phẫn nộ không chỗ phát tiết.
Hổ không gầm cứ tưởng hắn là mèo bệnh! Biết rõ thần tăng là khách của Tịnh Minh Tông, còn dám cuồng ngôn nhục mạ! Hôm nay hắn muốn khiến cho kẻ này tàn phế trở về!
"C·hết!"
Lạnh lùng phun ra một chữ, Trấn Ly Chung lần nữa chém ra một kiếm.
Lần này so với trước đó càng thêm hung uy ngập trời.
Nhưng mà...
Keng!
Kiếm quang bất chợt tan rã, từng tia năng lượng mỏng như tơ tằm thoáng chốc giăng kín không gian.
Người ra tay ngăn cản không phải ai khác chính là Trương lão!
"Trương lão! Đây là ý gì!?" Trấn Ly Chung chau mày chất vấn.
"Trấn đạo hữu! Lấy khoan dung mà đối đãi, nể mặt lão hủ dừng lại ở đây đi! Bên trong hoa lâu không thể đánh nhau!" Trương lão lạnh nhạt đáp lại.
Không chút nhượng bộ, Trấn Ly Chung biểu lộ vô cùng cứng rắn, âm thanh leng keng vang vọng toàn trường: "Thật xin lỗi Trương lão, kẻ này công khai nhục mạ Diệp đạo hữu, đây chẳng khác gì là đang đánh mặt Tịnh Minh Tông chúng ta! Hôm nay hắn phải vì hành vi của mình mà trả đại giới, đợi sự việc kết thúc, Vương tông chủ cùng tại hạ nhất định sẽ tới bái phỏng Vạn Lý Hoa Lâu, thật sâu bù đắp sai lầm!"
"Tiểu thư, ngài xem việc này... " Trương lão đối Mục Ngữ Yên đưa qua ánh mắt dò hỏi.
Mục Ngữ Yên đột nhiên đứng dậy, tư thái linh lung kiều mị.
"Trấn kiếm chủ tha thứ cho tiểu nữ lắm lời, tông có tông quy, Vạn Lý Hoa Lâu cũng có quy định không thể vì một số người mà có thể thay đổi, ân oán giữa ngài cùng Hoắc trưởng lão có thể chờ đợi sau khi rời khỏi hoa lâu rồi mới giải quyết cũng không muộn. Tại nơi đại hội đông người như thế này, nếu như thẳng tay đánh thật thì không biết sẽ có bao nhiêu mạng người liên lụy, Diệp đại sư là người xuất gia chắc hẳn cũng không mong muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không biết tiểu nữ nói có đúng hay không!?" Nàng mỉm cười thanh lệ nhìn Trấn Ly Chung, sau đó chuyển dời ánh mắt lên người Tô Thần gặng hỏi.
"A di đà phật! Mục thí chủ nói không sai! Lùi một bước, trời cao biển rộng! Trấn thí chủ, việc này bần tăng không để trong lòng, người xuất gia tâm mang thiên hạ, đa tạ thí chủ đã vì bần tăng ra mặt! Oan oan tương báo bao giờ mới hết! Chi bằng bắt tay niềm nở, uống xong chén rượu lại thành sui gia!" Tô Thần chậm rãi hiệp chưởng, mặt cười trang nghiêm mở miệng.
"Đại sư quả nhiên rộng lượng hơn người! Tiểu nữ bái phục!" Mục Ngữ Yên hạ thấp gáy ngọc, miệng đẹp nhoẻn lên ca thán. Mặc dù nàng không hiểu rõ mấy câu cuối cùng Tô Thần nói nhăn nói cụi điều gì, nhưng nghe vào trong tai lại có cảm giác tràn đầy chí lý.
Trấn Ly Chung đến đây cũng không tiện nói gì thêm, đối Hoắc Từ Minh liếc mắt một cái rồi thu hồi toàn bộ khí thế.
"Nếu Diệp đạo hữu đã lên tiếng không chấp chất, Trấn mỗ cũng không dài dòng làm gì, việc đến nước này xem như là một điểm trừng phạt nho nhỏ! Lời nói của Tịnh Minh Tông ở chỗ này, chí cao đạo thống không thể khinh nhờn!" Hắn lạnh lùng đảo mắt khắp đại sảnh, ánh mắt sắt bén như đao, đặc biệt khóa chặt đám người Liệt Dương Môn, ngữ khí tràn đầy cảnh cáo.
Hoắc Từ Minh biết mình không là đối thủ, Liệt Dương Môn cùng Tịnh Minh Tông mặc dù cùng chung nguồn gốc, nhưng tổng thể nội tình lại thua xa bảy tám ngàn dặm. Hắn biết lúc này không thể làm theo cảm xúc, im lặng nhẫn nhịn mới là kế sách thượng trung chi thượng!
Không nói không rằng, Hoắc Từ Minh gọi lại mấy tên đệ tử dìu về chỗ ngồi. Từ trong lòng ngực móc ra một viên đan dược nhét vào trong miệng, cố gắng ổn định thương thế cùng linh lực xao động trong người.
"Mối thù này, Hoắc Từ Minh ta nhớ kỹ!"
Người nọ lộ ra ánh mắt âm trầm thầm nghĩ. Răng ngà nghiến đến siết chặt.
Nhưng mà, không ai biết rằng, giữa lúc không khí căng như dây đàn lại có hai đạo thần niệm âm thầm truyền âm nhập mật.
Nguồn góc của hai đạo thần niệm này không phải ai khác chính là Tô Thần cùng Khâu Xứ Cơ!
"Mô xi mô xì, Tiểu Khâu à!"
"Ai!?" Khâu Xứ Cơ tràn đầy cảnh giác.
"Là bần tăng!"
"Thần... thần tăng!? Ngài... ngài gọi tiểu Khâu có việc gì cần bàn giao hay sao!?"
"Ừm! Bần tăng có một chuyện nhỏ muốn nhờ cậy tiểu Khâu ngươi!"
"A! Thần tăng cứ việc nói, không cần phải khách sáo!"
"Tốt! Là thế này, cảnh giới của Tiêu tiểu tử quá thấp, linh lực còn chưa đủ mạnh, sợ rằng không thể phát huy ra được uy lực vốn có của môn thần thông mà bần tăng vừa dạy. Cho nên bần tăng dặn dò trước, nếu như tình huống cấp bách, nhớ chia linh lực của ngươi cho hắn mượn dùng, đã hiểu rồi chứ!?"
"Tiểu Khâu đã hiểu, nhất định không phụ thần tăng giao phó!"
"Tốt! Bần tăng chỉ dặn dò trước để tiểu Khâu ngươi sớm có dự định, trận này có lẽ Tiêu tiểu tử chưa cần dùng đến một thức thần thông kia đâu!"
"Chưa cần dùng đến!?" Khâu Xứ Cơ b·iểu t·ình mờ mịt.
"Một lát ngươi sẽ biết!" Tô Thần cười thâm y, sau đó cắt đứt liên lạc.
"Mô xi mô xì, Tiêu tiểu tử có đó không!?"
"Ai đang nói chuyện?" Tiêu Nhất giật mình, dáo dác nhìn xung quanh.
"Đừng nhìn, là bần tăng đây!"
"A! Tiền... tiền bối! Ngài có gì muốn dặn dò vãn bối?"
"Nhớ vừa nãy, lúc bần tăng giao thanh pháp bảo lại cho thí chủ bần tăng đã nói điều gì hay không!?"
"Tiền bối chỉ cho vãn bối mượn dùng, dùng xong sẽ phải trả lại!"
"Khụ khụ khụ... không phải câu này!"
"Cái này... hay là... thứ này sát khí nặng nề, người biết được khí danh của nó, bây giờ mộ đều mọc đầy cỏ xanh?"
"Không phải câu này!"
"Còn không phải? Chẳng lẽ là... ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!?"
"Không phải không phải! Tiểu thí chủ nhớ lại thật kỹ, là mấy câu cuối cùng bần tăng đã nói kia!"
"A... vãn bối đã biết rồi... ngài nói rằng thứ này chỉ có thể dùng được sáu lần, uy lực của nó rất khủng kh·iếp, tuyệt đối nên dùng thật cẩn trọng! Đúng hay không tiền bối!?"
"Đúng đúng đúng, chính là câu này!"
"Vậy ý của tiền bối là... "
"Khụ khụ... tiểu thí chủ có sáu lần cơ hội sử dụng đúng chứ!?"
"Chẳng lẽ không đúng như thế hay sao? Chính ngài nói chỉ có thể dùng được sáu lần thì nhất định chỉ có sáu lần đó nha!"
"Này... đúng là như vậy, thế nhưng việc này không quan trọng, quan trọng hơn hết chính là cốt lõi mà bần tăng đang chuẩn bị nói cho thí chủ!"
"A! Vãn bối xin rửa tai lắng nghe!"
"Tốt tốt, là thế này, con người bần tăng xưa này rất thích lấy đức phục người, ở đời luôn lấy từ bi hỉ xả làm đầu, hành thiện tích đức, cứu khổ cứu nạn!
Phật môn coi trọng hai chữ nhân quả! Nhận được bao nhiêu nhất định phải hồi báo lại bấy nhiêu! Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo!
Đối thủ của tiểu thí chủ là đệ tử của Liệt Dương Môn phải không? Vừa nãy ngươi cũng nhìn thấy trưởng bối người ta rồi đấy, có qua mà không có lại thì nó ố yè... Bần tăng tâm địa lương thiện như vậy, nếu không báo đáp thì thật sự cảm thấy hổ thẹn với lương tâm vô cùng. Vừa vặn pháp bảo có tận sáu viên, trận mở đầu nói thế nào cũng nên lập uy một chút! Thí chủ hiểu ý bần tăng mà đúng chứ!?"
"A! Ý của tiền bối là... "
"Chính là như thế!"
Tô Thần ngập ngừng, sau đó lộ ra nụ cười bác ái.
"Bần tăng chỉ muốn nói là... b·ắn c·hết cụ nó!"