Chương 91: Lại Diệt Một Người!
Cung chủ Nhật Nguyệt Tiên Cung khẽ nhíu nga mi, cố nén thương tổn, nàng vứt xuống đám người chặn lại đường đi của tam thái thượng.
Bước chân vừa mở, nam tử trung niên liền đã xuất hiện ngay đến trước mắt. Trường đao kéo theo hàn quang sắc bén chém xuống trực tiếp chặt đứt ý niệm cứu người của nàng.
"Lo bản thân của ngươi trước đi!" Nam tử trung niên cười lạnh, đao khí vung lên, cùng với ba tên lão giả cầm đầu vây kín trấn sát.
Cung chủ Nhật Nguyệt Tiên Cung hiếm thấy lóe lên một tia bất lực.
...
Tam thái thượng không có cản trở liền buông tay buông chân hướng về đám người Tiêu Nhất t·ruy s·át.
Độn quang xẹt qua bầu trời, tốc độ lão giả nhanh đến phát kh·iếp.
Uy áp khủng bố phủ xuống, Ung Thư trước tiên liền cảm nhận được.
"Không tốt!"
Thanh niên tức thì biến sắc, mặt mũi thoáng chốc trở nên khó coi.
Ba người Tiêu Nhất sau đó cũng phát hiện tình huống dị thường. Bọn hắn ngoảnh đầu nhìn lại, một trận hãi hùng kh·iếp vía chạy dọc sống lưng phủ kín toàn thân.
"Chạy đi đâu!?"
Âm thanh hùng hậu xen lẫn sát cơ đáng sợ từ trên không trung vang vọng.
Một đạo thủ ấn già thiên tế nhật chấn nổ không khí đè ép mà xuống.
Không gian bốn phía toàn diện phong kín, áp lực nặng nề trầm trọng áp chặt đến mức khó thở, lên trời không được, xuống đất không xong. Đám người lòng như tro nguội quỳ rạp chờ đợi t·ử v·ong giáng lâm.
"Tiêu huynh, thật xin lỗi, đều là chúng ta hại ngươi!" Ung Thư hổ thẹn cất giọng nhìn Tiêu Nhất.
Đứng trước bờ vực sinh tử, Vũ Kiệt cùng Nh·iếp Mục không có sợ hãi tồn tại, có nói đến thì cũng chỉ là một chút cảm xúc sa sút cùng không cam lòng.
Tiêu Nhất gắng gượng ngửa mặt nhìn đạo thủ ấn khổng lồ treo trên đỉnh đầu, khuôn mặt non nớt dần biến kiên nghị.
"Ung huynh, hôm nay chúng ta sẽ không một ai phải c·hết ở tại chỗ này!"
Nói xong, Anaconda trong tay chậm rãi nhấc lên, họng súng sâu thẳm tựa như địa ngục thâm uyên chỉ thẳng bầu trời.
Tam thái thượng từ trên trời cao đối diện bỗng nhiên dựng cả tóc gáy.
Đoàng!
Một t·iếng n·ổ lớn tựa như thiên địa lôi âm bộc phát.
Tam thái thượng co rụt mí mắt, chỉ thấy một đạo thần quang rạch phá không gian xuyên thấu thủ ấn, trực diện hướng về phía hắn lao nhanh.
Tốc độ khủng bố tuyệt luân, đạt đến vô hạn ánh sáng, lão giả khoảnh khắc bị nó nổ đầu, hồn huyết tan tanh bể thành sương xanh.
Không có kháng cự, không có gào thét, trực tiếp hôi phi yên diệt.
Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng.
Tình cảnh kh·iếp hãi khiến cho ai cũng trợn to mí mắt.
Từ trên trời cao cho đến phía dưới bình đài, từ đang chiến đấu kịch liệt cho đến âm thầm lặng im quan chiến, tất cả đồng loạt dừng lại động tác, ngưng trệ nhìn đạo thân ảnh trẻ tuổi tràn đầy khó tin.
Tư Đồ Nhược Hy khó nén rung động nheo mắt: "Lại là thứ pháp bảo đó! Xem ra vị Diệp tiền bối kia so với tưởng tượng của ta càng thêm đáng sợ!"
Cố Lạc Tuyết đứng bên cạnh dường như có điều suy nghĩ lâm vào trầm tư.
Cô gái tóc trắng lạnh lùng nhìn lấy Tiêu Nhất, ánh mắt lập lòe dị sắc.
...
"Không thể nào! Chuyện này là không thể nào!" Nam tử trung niên vừa giận vừa sợ gào thét.
Ba tên lão giả còn lại ngây phỗng tại chỗ, dường như không tin vào mắt của mình.
"Lão tam hắn..."
Cung chủ Nhật Nguyệt Tiên Cung lập lòe hai mắt thâm thúy như muốn nhìn rõ thiếu niên xa lạ đang đứng bên dưới bình đài.
"Tiêu huynh... ngươi... ngươi... ngươi..." Ung Thư há to miệng mồm lắp bắp.
Tiêu Nhất chảy ròng mồ hôi hột lặng lẽ thu hồi súng ngắn.
May mắn có thể diệt sát, đồ vật của Diệp tiền bối quả nhiên trâu bò!
Thanh niên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi dâng lên các giác kính sợ.
"Sư... sư... sư huynh... chúng ta còn sống!" Vũ Kiệt sống sót sau t·ai n·ạn có chút khó tin run giọng.
"Ừm, là Tiêu huynh vừa cứu chúng ta!" Nh·iếp Mục ngây dại nói.
Đám người trong lúc còn đang bần thần, một tiếng hét thảm từ trên trời cao bỗng nhiên vang lên.
Nguyệt quang chiếu rọi, chớp nhoáng lướt qua.
Một tên lão giả lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nổ thành sương máu.
"Lão tứ!!!"
Hai vị lão giả còn lại giật mình tỉnh thần gầm thét.
"Tuyết Phi Nguyệt! Ngươi muốn c·hết!"
Nam tử trung niên mắt đỏ huyết sắc, phẫn nộ vung đao hướng nàng chém tới.
Hai tên lão giả căng phồng áo bào, khí thế dữ tợn bùng nổ cùng với người nọ tiến lên vây công.
Vừa rồi đánh lén một đòn, Thiên Nguyên Khí trong người cung chủ Nhật Nguyệt Tiên Cung đã có dấu hiệu tán loạn. Nàng thao túng thuật pháp hóa thành độn quang né tránh, đao khí cùng với quyền ảnh sau lưng truy đuổi, vải trắng uốn lượn tung bay, mỗi lần giao thủ, hàng trăm mảnh vải xé rách tản lạc rải khắp thiên địa.
Từ năm đối một, bây giờ giảm bớt hai người, áp lực mang đến cho nàng giảm sút đáng kể.
Ứng đối càng lúc càng thêm thong dong, mặc dù không chiếm thượng phong nhưng ít nhiều không còn chật vật như lúc trước đó.
"C·hết tiệt!" Nam tử trung niên âm trầm mắng chửi.
Tiếp tục như thế muốn g·iết c·hết nàng là chuyện không có khả năng. Hắn biết đại thế lúc này xem như đã mất hoàn toàn.
Ánh mắt lóe lên một tia tàn độc, hắn thu hồi trường đao xoay người hướng về bình đài lao xuống.
"Tuyết Phi Nguyệt! Không diệt được thần hồn của ngươi thì bản tông chủ diệt sát đệ tử của ngươi!"
Hai tên lão giả đồng dạng cũng lộ ra vẻ ngoan độc. Từ bỏ truy đuổi quay đầu hướng về đám người Tiêu Nhất giáng xuống hai đạo thuật pháp khủng bố.
Vừa tránh được kiếp này thì một kiếp khác lại tới.
Hai đạo thần thông ngập trời bao phủ, nam tử trung niên theo sau nhấc lên trường đao, hung ác rạch phá không khí chém ra một đạo đao mang đỏ rực khổng lồ.
"Mẹ nó! Hiếp người quá đáng mà!" Ung Thư trắng bệch cả mặt tức giận gầm thét.
Cảm giác bất lực bao phủ toàn thân, đạo thủ ẩn trước đó đã khiến bọn hắn tuyệt vọng muốn c·hết, bây giờ thì tốt, trực tiếp điều động một lần ba đại thần thông chiêu đãi, rốt cục bọn hắn đã tạo ra phải nghiệp chướng gì đây!?
Tiêu Nhất nắm chặt Anaconda, bên trong còn lại vừa vặn đúng ba phát bắn, nhưng vấn đề quan trọng lúc này chính là ba đạo thuật pháp giáng xuống quá mức phân tán, muốn triệt để diệt sát toàn bộ là chuyện không có khả năng, trừ khi hắn có bản lĩnh đảm bảo một phát nhắm trúng ba người. Nhưng đám người này chính là cường giả Chí Đạo, một khi trong lòng đã có cảnh giác đề phòng, bằng với tu vi yếu gà như hắn muốn tỏa định được quả thực khó như lên trời.
Tình huống lâm vào cục diện bế tắt, sắc mặt Tiêu Nhất phát ra càng thêm khó coi.
Ngay lúc hắn trở nên xoắn xuýt, một đạo bóng lưng váy tuyết tràn đầy mỹ lệ tuyệt luân xuất hiện trước mặt.
Tóc dài bay múa, khí thế dày đặc cuốn lên từng trận sóng nhiệt hướng về bốn phía tan lỏa.
Thuật pháp song phương v·a c·hạm, khoảnh khắc, bước chân của nàng lún xuống nửa tất.
Khí tràng lạnh buốt bao phủ, Tiêu Nhất nhất thời rơi vào ngốc trệ, khoảng cách gần gũi tiếp xúc hắn mới cảm nhận rõ ràng cường giả tại tầng thứ này khủng bố đến mức ra sao.
Cung chủ Nhật Nguyệt Tiên Cung không có quay đầu, âm thanh thanh lãnh không hề tồn tại cảm xúc ba động dâng lên.
"Loại uy lực vừa nãy ngươi còn có thể dùng được mấy lần!?"
Tiêu Nhất từ trong thất thần tỉnh lại, vẻ mặt lộ ra câu nệ cúi đầu.
"Vãn bối còn có thể dùng được ba lần!" Nghĩ nghĩ, hắn lại mở miệng nói tiếp: "Bất quá thứ này không có khả năng tỏa định mục tiêu!"
Cung chủ Nhật Nguyệt Tiên Cung nghe vậy rơi vào trầm ngâm: "Nếu như bổn tọa có thể giúp ngươi trấn trụ một người thì sao?"
Tiêu Nhất không hề nghĩ ngợi cất tiếng: "Vãn bối có mười thành tự tin có thể diệt sát!"
"Tốt! Mục tiêu đầu tiên là lão già bên phải!"
Cung chủ Nhật Nguyệt Tiên Cung hờ hững phát ra ánh mắt rét lạnh.
Tiêu Nhất đạt được chỉ thị trực tiếp chỉ thẳng nòng súng về phía một tên lão giả, ngón tay mạnh mẽ c·ướp cò, đạn pháo cấu từ linh lực tóe ra hoa lửa sáng rọi xuyên qua từng tầng không gian bắn tới.
"Lão nhị (nhị thái thượng) cẩn thận!"
Đại thái thượng cùng nam tử trung niên biến sắc hò hét.
Lão giả gọi nhị thái thượng lạnh buốt toàn thân, lông tơ trên người toàn bộ dựng đứng.
Thiên Nguyên Khí dũng mãnh bùng bổ, lão giả không màng tất cả xoay người bỏ chạy.
Bất qua, bước chân vừa mới nhấc lên liền bị một đầu vải trắng từ trong hư không vươn ra khóa chặt cổ chân chế trụ.
Nhị thái thượng sắc mặt khó coi, không có thời gian để hắn kịp thời nghĩ ngợi, thủ chưởng tàn độc chém xuống, tự mình đoạn mất một chân.
Đạn pháo phi tốc cực nhanh, mặc dù cầm chân chỉ được nửa khắc, nhưng khoảnh thời gian ngắn ngủi như vậy cũng đủ để hắn lâm vào vạn kiếp bất phục.
Oanh!
Đạn pháo xuyên tâm!
Lão giả trực tiếp hôi phi yên diệt!