Chương 92: Trảm Sát Toàn Bộ! Tiếp Tục Lĩnh Ngộ Kiếm Bia!
Chương 92: Trảm Sát Toàn Bộ! Bắt Đầu Lĩnh Ngộ Kiếm Bia!
Nhị thái thượng bị Tiêu Nhất một p·hát n·ổ đầu, cục diện chiến đấu chớp mắt xoay chuyển.
Một đạo thần thông bốc hơi tiêu tán, còn lại hai đạo, cung chủ Nhật Nguyệt Tiên Cung không chút khách khí hủy diệt triệt để.
Nam tử trung niên cùng lão giả đứng đầu mặt đầy biến sắc, vội vã hóa thành độn quang bỏ chạy.
Cơ hội hiếm hoi lắm mới có được, cung chủ Nhật Nguyệt Tiên cung nào có ý định buông tha đơn giản như vậy?
Nàng cuốn lên Tiêu Nhất, lụa trắng mỏng manh buộc chặt lại eo của hắn, một phát nhấc lên, hướng về hai đạo độn quang t·ruy s·át.
Không khí bộc phát âm thanh nổ vang đùng đoàng, đại thái thượng thoáng chốc bị nàng bắt kịp, vải trắng từ khắp bốn phía phá vỡ hư không đâm tới.
Lão giả không kịp nghĩ ngợi huy chưởng chống đỡ, tóc trắng xơ xác rối tung rối mù.
Năm đánh một còn không cách nào cầm xuống được nàng, bây giờ trực diện đơn đả độc đấu nào có khả năng có thể phản kháng đơn giản như vậy?
Chỉ trong tích tắc, lão giả bị nàng buộc chặt trấn trụ.
Tiêu Nhất ngầm hiểu vung lên súng ngắn c·ướp cò.
Đoàng!
Đại thái thượng hồn quy bản thể!
Diệt xong lão giả, cung chủ Nhật Nguyệt Tiên Cung tiếp tục hóa thành độn quang truy đuổi nam tử trung niên.
Người nọ trông thấy thần hồn của đại thái thượng bị diệt sát chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt tức thời gấp gáp không thôi.
Hắn không màng tất cả bùng nổ toàn bộ Thiên Nguyên Khí, hướng về vị trí huyết trận cực tốc lao nhanh.
Chỉ cần phá vỡ Sát Sinh Đại Trận như vậy liền có thể thành công rời đi chỗ này.
Thần hồn hao tổn đối với hắn hay đối với tông môn đều sẽ là thương tổn mang tính hủy diệt.
Bốn vị thái thượng đã b·ị t·hương tổn không nhẹ, nếu như cả hắn cũng bị các nàng diệt sát tại đây thì Quỷ Sát Tông lần này xem như chơi xong!
Khoảng cách huyết trận chỉ còn trăm mét, đối với cường giả Chí Đạo như hắn đơn giản chỉ bằng nửa cái nháy mắt.
Khóe miệng dần dần buông lỏng cong lên, bàn tay tích tắc liền muốn chạm vào huyết trận thì trong hư không bỗng nhiên phun ra một đầu vải trắng buộc chặt cổ chân của hắn.
Mặt cười nam tử trung niên cứng ngắt tại chỗ, ánh mắt lộ ra thần sắc tràn đầy bối rối.
Một phút thất thần, cung chủ Nhật Nguyệt Tiên Cung đã đuổi ngay đến trước mặt.
Nguyệt quang bùng nổ, nam tử trung niên như diều đứt dây lăn lóc ra ngoài.
Kh·iếp sợ cùng với phẫn nộ đan xen, người nọ ngửa mặt gào thét, đôi mắt phẫn hận trải đầy huyết sắc.
"Tuyết Phi Nguyệt! Bản tông chủ cùng ngươi thệ bất lưỡng tập!"
Đáp lại cuồng ngôn của hắn, cung chủ Nhật Nguyệt Tiên Cung mặt như sương lạnh, váy tuyết của nàng căng phồng khí tức giá buốt.
Bốn đầu vải trắng giống như xiềng xích vươn ra buộc chặt tứ chi, cố định tại giữa không trung.
Tiêu Nhất không hề nhiều lời, từ ngay sau lưng cung chủ Nhật Nguyệt Tiên Cung lăn lộn một vòng ra đến phía trước, súng ngắn trong tay lóe lên, quang hoa mang theo khí tức hủy diệt từ trong nòng súng phi tốc mà ra.
Tại dưới ánh mắt hãi hùng cùng không cam lòng của tên nam tử trung niên, đạn pháo thế như chẻ tre xuyên thấu mi tâm của hắn, hồn thể như sương bạo tạc, năng lượng xanh xám lạc bại chìm vào không khí.
Tiêu Nhất đắc ý hất lên mái tóc, rất có phong cách kề sát bờ môi lại gần miệng súng thổi nhẹ một hơi, khói trắng nghi ngút tung bay.
Cung chủ Nhật Nguyệt Tiên Cung lãnh đạm nhìn thanh pháp bảo trong tay thiếu niên, vẻ mặt tĩnh lặng, dường như có điều suy nghĩ.
Ba người Ung Thư lúc này nôn nóng từ xa chạy lại, trông thấy hai người không có chuyện gì liền âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Đệ tử Ung Thư (Vũ Kiệt, Nh·iếp Mục) bái kiến cung chủ!" Ba người chắp tay đối với thân ảnh váy tuyết hành lễ.
Người nọ từ tốn gật đầu, ra hiệu bọn họ không cần đa lễ.
Từng người im lặng đứng sang một bên, không ai nào dám nói lời nào, ngay cả Tiêu Nhất cũng có chút câu nệ không dám lên tiếng.
Cung chủ Nhật Nguyệt Tiên Cung lẳng lặng quét mắt xung quanh một vòng sau đó đối với bọn người cất tiếng: "Truyền thừa nơi này lai lịch lớn lao, đây là cơ duyên của các ngươi, cố gắng nắm giữ cho tốt!"
"Tiên Cung bên kia còn có sự vụ cần ta chủ trì, xong việc nơi này mau chống trở về phục mệnh."
Nàng nhìn lấy ba người đệ tử dặn dò.
"Đệ tử đã biết!" Từng người cung kính mở miệng.
"Đúng rồi cung chủ, bên trong tiên cung chúng ta có nội gian!" Ung Thư lo lắng hướng về người nọ nghiêm giọng.
"Là ai!?"
"Đệ tử cũng không rõ ràng, Triệu Thần Phù ngài đưa cho đệ tử bị đám người của Quỷ Sát Tông biết được!"
Cung chủ Nhật Nguyệt Tiên Cung lấp lóe hai mắt.
"Ừm, bổn tọa đã biết, nơi này cực kỳ nguy hiểm, cơ duyên là phụ, mạng sống mới là quan trọng!"
Lạnh nhạt để lại một câu, người nọ hóa thành đốm sáng biết mất.
Trước khi rời đi còn không quên hướng về Tiêu Nhất liếc mắt một cái.
Bị loại cường giả khủng bố như vậy để mắt, thiếu niên không khỏi rùng mình lạnh hết sống lưng.
"Cứ tưởng nàng để ý pháp khí trong tay của mình nữa chứ! Nếu như bị nàng c·ướp thật trở về sẽ không biết hướng Diệp tiền bối bàn giao ra sao." Tiêu Nhất nghĩ đến mà sợ thầm nghĩ.
"Tiêu huynh, lần này đa tạ ngươi đã xuất thủ tương trợ, ân tình này Ung Thư ta nhớ kỹ!" Ung Thư mỉm cười ôm quyền.
Tiêu Nhất sảng khoái khoác tay: "Ở nhà nhờ phụ mẫu, ra đường nhờ huynh đệ, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm không phải hay sao!?"
Ung Thư giật mình bật cười: "Ha ha... đúng, đúng, ra đường nhờ huynh đệ! Tiêu huynh, người huynh đệ như ngươi Ung Thư ta xin nhận!"
"Như vậy mới phải!"
Đám người vui vẻ cười lớn, rất có cảm giác huynh đệ cùng nhau sống sót sau t·ai n·ạn.
Không ai biết, lúc này tại bên cạnh kiếm bia, một đạo bóng mờ đen nhánh lặng lẽ hóa thành làn khói chui vào bên trong.
...
"Thời gian còn lại không nhiều, tranh thủ đi thôi!" Cố Lạc Tuyết đối Tư Đồ Nhược Hy cất giọng.
Thiếu nữ gật đầu, song phương hướng về bồ đoàn nằm dưới kiếm bia bước tới.
Nữ tử tóc trắng nện bước theo sau.
Ngang qua đám người Tiêu Nhất, từng người đều hướng thiếu niên liếc mắt.
Cố Lạc Tuyết trực tiếp nhìn hắn mỉm cười, Tư Đồ Nhược Hy vẫn như trước đó lạnh lẽo như băng.
Cô gái tóc trắng lưng đeo trường kiếm càng kỳ lạ hơn, trên người vậy mà tản mát từng đợt chiến ý vô hình bốc lên nồng đậm.
"Rất chờ mong cùng ngươi giao thủ!"
Âm thanh của nàng thanh thúy rung động. Tiêu Nhất mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn nàng không hiểu chuyện gì.
"Tiêu huynh, ngươi cùng nàng có thù oán gì hay sao!?" Ung Thư nhỏ giọng dò hỏi.
Tiêu Nhất lạnh run cười khổ: "Ta còn không biết nàng là ai làm sao có thể trêu chọc đến nàng!?"
"Thật sự!?" Ung Thư nửa tin nửa ngờ.
"Tất nhiên! Cho ta mười cái lá gan cũng không dám chọc đến nàng!?" Tiêu Nhất xạm mặt trợn mắt.
Ung Thu gõ nhẹ quạt ngọc lên cằm lẩm bẩm: "Thế thì thật đúng là kỳ quái!"
Tiêu Nhất bất đắc dĩ lắc đầu, ngón tay chỉ về vị trí kiếm bia cất giọng.
"Các ngươi nhìn thấy mấy tấm bồ đoàn đằng kia hay không? Tranh thủ ngồi lên trên đó lĩnh ngộ kiếm bia mới có thể vượt đến cửa ải thứ ba. Thời gian còn lại cho chúng ta cũng không nhiều lắm!"
"Còn có chuyện như thế!?" Ung Thư cùng hai tên sư đệ giật mình nhìn hắn.
"Ừm, tới đó rồi sẽ biết!"
Tiêu Nhất cũng không giải thích quá nhiều lôi kéo ba người đi đến bên cạnh kiếm bia, từng người lựa chọn một tấm bồ đoàn ngồi xuống, tất nhiên là cách vị trí mấy tên thiếu nữ một khoảng an toàn mới được.
Đám người vừa vặn đặt mông xuống dưới, ánh mắt tức thì liền bị kiếm tự huyền ảo khắc trên mặt bia thu hút.
Tiêu Nhất trông thấy bọn họ thành công nhập định lĩnh ngộ, khóe miệng vô ý cong lên mỉm cười.
Còn chưa ngồi được nóng đít, một đạo hào quàng từ trong kiếm bia bỗng nhiên hóa thành thủ ấn vươn ra túm lấy cổ họng thiếu niên, dưới ánh mắt sững sờ của đám người, Tiêu Nhất chỉ kịp thét thảm một tiếng trực tiếp bị nó lôi vào bên trong.
"Mẹ nó!" Ung Thư khó nén kh·iếp sợ mở miệng thô tục.
Vũ Kiệt cùng Nh·iếp Mục trực tiếp bật khỏi bồ đoàn ngã ngửa ra đất.
"Tiêu... Tiêu sư huynh hắn..." Hai người lắp bắp đưa mắt nhìn nhau.
Cô gái tóc trắng lặng im lướt nhìn, sau đó chậm rãi thu hồi ánh mắt.
Nàng muốn mau chống lĩnh ngộ kiếm bia, sau đó đuổi kịp bước chân của hắn.
"Đừng thất thần, mau chống ngồi lại lĩnh ngộ. Tiêu huynh có khả năng đã vào đến cửa ải thứ ba, chúng ta cũng không thể lạc hậu quá nhiều!" Ung Thư tỉnh thần trở lại đối với hai tên sư đệ quát khẽ.
Hai người Vũ Kiệt nghe thấy sư huynh kêu gọi liền vội vã trở lại phía trên bồ đoàn nhắm mắt tĩnh tọa.
Bất tri bất giác, bầu không khí xung quanh phát ra càng thêm khẩn trương.