Chương 93: Lam Linh Hồn Thủy! Quan Tài Thần Bí!
Chương 93: Lam Linh Hồn Thủy! Quan Tài Thần Bí!
Thời quang mờ ảo, vạn vật tịch mịch. Đất trời như hai mặt gương phẳng lì phản chiếu, kéo dài vô biên vô tận, không thấy điểm dừng.
Tí tách!
Mặt đất khẽ nổi gợn sóng, từng vòng từng vòng hoa nước nối tiếp lan tỏa.
Thì ra, nơi này chính là một vùng hải dương trong suốt, nước cạn chỉ đến gót chân, ẩm ướt, không gió không mây, toàn bộ vòm trời bị nó thu nạp vào hết bên trong biển lớn, không phân thiên địa, chỉ có lằn ranh mỏng manh chia cắt, như ẩn như hiện.
Mặt nước bốn phía bỗng nhiên rung động, một đạo thân ảnh bao phủ hắc khí dày đặc vô thanh vô tức xuất hiện phía trên biển nước.
Nhìn quanh một vòng, bốn mặt trống rỗng chẳng có bất kỳ thứ gì.
Đạo thân ảnh nọ bỗng nhiên run lên, đôi mắt đỏ hồng huyết sắc tràn đầy giãy giụa chuyển dần sang màu tử lam tịnh lệ.
"Hừ, còn dám phản kháng? Chân hồn là của lão tử, ngươi chẳng lẽ còn muốn độc chiếm một mình!?"
Âm thanh từ trong cổ họng hắc ảnh phát ra tiếng nói khàn khàn, ngữ khí bên trong chứa đầy cảm xúc bất mãn.
Đối với tiếng nói chất vấn, nét mặt của nó không khỏi ngưng trệ, có lẽ bởi vì tự mình đấu tranh tư tưởng, b·iểu t·ình xoắn xuýt trên mặt nhanh chống bại lui, chậm rãi hòa hoãn trở lại.
"Xem như ngươi biết thức thời!"
Giống như tự mình nói chuyện với bản thân mình, hắc ảnh đắc chí nhếch lên nụ cười hài lòng.
Người này không phải ai khác chính là chân hồn Dạ! Bất quá lúc này đã bị Tô Thần cường ngạnh giành quyền thao túng.
Thu hết cảnh vật vào trong tầm mắt, Tô Thần bất chợt nhăn mặt kỳ quái.
"Wtf? Chỗ này là chỗ quỷ nào? Không phải đang ở bên trong Kiếm Sơn hay sao?"
Trong đầu bỗng nhiên lóe lên từng bức ký ức xa lạ, là Dạ âm thầm móc nối thông tin liên quan truyền đạt cho hắn.
"Thì ra là thế!" Tô Thần bất chợt hiểu ra mở miệng tấm tắc: "Cửa ải thứ ba nằm trong Kiếm Bia sao? Như vậy khảo hạch tiếp theo sẽ là thứ gì!?"
Ôm lấy đầy rẫy chờ mong, Tô Thần từ trên không trung du hạ đạp xuống mặt nước.
Tách!
Gót chân chạm khẽ, hoa nước tản mát lan tỏa nhấc lên vô số ba động nhỏ bé.
"Làn nước này thật lạ..." Tô Thần cảm nhận hơi lạnh từ dưới bàn chân xuyên thấu vào trong da thịt, thứ lạnh lẽo này dường như không chỉ ảnh hưởng thực chất, mà nó còn có thể đóng băng ngay cả linh hồn.
Chân mày bất giác nhăn lại, nét mặt có vẻ đăm chiêu chìm vào sâu trong suy nghĩ.
Một tia linh quang thoáng chốc lóe lên, bốn chữ xa xăm phủ bụi không biết bao nhiêu năm tháng hiện ra trong đầu, Tô Thần vô thức há to vòm miệng văng tục.
"Cmn! Lam Linh Hồn Dịch, lại là một biển Lam Linh Hồn Dịch!"
Kh·iếp hãi trải kín khuôn mặt, mí mắt Tô Thần trợn to như quả trứng gà nhìn xem biển nước vô tận.
Lam Linh Hồn Dịch, sinh ra tại nơi băng hàn cực địa, là thiên địa chí bảo, cần có thời gian dằng dặc từ từ thai nghén mà thành, mỗi một giọt nặng hơn ngàn cân, có thể băng phong linh hồn trăm năm không c·hết, nếu như số lượng đủ nhiều, hồn thể bất tử bất diệt không phải là chuyện hư tưởng viễn vong.
Thứ này xưa nay hiếm gặp vô cùng, bởi vì đặc tính có thể kéo dài thọ mệnh, mặc dù chỉ là trạng thái ngủ đông, nhưng không bởi vì vậy mà hạ thấp giá trị vốn có của nó.
Đối với nhiều tu luyện giả, đặc biệt là những tồn tại sắp sửa cạn kiệt thọ nguyên thì Lam Linh Hồn Dịch chẳng khác gì một tấm kim bài miễn tử, có nó, sinh mệnh liền có thể đảm bảo.
Chính bởi vì vậy, tại thế giới bên ngoài, loại dịch thủy này luôn được các tu luyện giả cùng các đại thế lực nhiệt tình săn đón.
Từng có thời điểm, một lọ chỉ với mười giọt Lam Linh Hồn Dịch lại có thể bị người nâng đến mức giá trên trời, cuối cùng, bởi vì dính líu đến lợi ích của nhiều thế lực khủng bố mà không tránh khỏi nhấc lên một trận tinh phong huyết vũ.
Tất cả những thứ này đều là Diệp Thiên Phong từng có thời điểm từ trong cổ tịch nhìn qua.
Tô Thần mắt nổ sao trời nhìn cả vùng biển tràn đầy linh dịch liền không nhìn được nhỏ dãi.
Hắn có suy nghĩ, nếu như có thể thu sạch tất cả linh dịch trong vùng không gian này chiếm làm của riêng, như vậy chẳng phải một đêm liền phất, giá trị thân gia chớp mắt cất cao vạn trượng, đứng hàng phú khả địch quốc, một tay vung ra, đầy trời lấp lánh tiền vàng, dám chọc lão tử, lão tử liền dùng tiền nện c·hết cả nhà của ngươi, như vậy không phải quá thơm hay sao!?
"Làm sao có thể thu thập được đây!?" Tô Thần vuốt cằm trầm ngâm: "Bất quá nói đến cũng thật kỳ quái, Lam Linh Hồn Dịch không phải chỉ sinh ra ở những nơi cực hàn hay sao? Nơi này nhiệt độ không thấp, lại không có băng tuyết bao phủ, càng nhìn càng không giống địa điểm có thể uẩn dưỡng ra được loại linh dịch quý hiếm như thế. Không lẽ..."
Giống như nghĩ đến điều gì, lực lượng thần thức toàn bộ bị hắn điều động bộc phát ra ngoài.
Hồn hải thánh cảnh chớp mắt bày ra năng lực đáng sợ vốn có của nó!
Oanh!
Mặt nước bốn phía nhè nhẹ run lên. Một thứ năng lượng khủng bố vô hình hướng về thập phương khuếch tán.
Tô Thần nhắm mắt cảm thụ không gian mở rộng, thần thức lấy tốc độ vượt qua âm thanh không ngừng càn quét.
Thời gian trậm rãi trôi qua, vẫn còn chưa mò đến được điểm cuối, nơi này rộng lớn vượt quá dự đoán ban đầu của hắn.
Không tin tà, hắn tiếp tục duy trì thần thức dò xét. Quả nhiên, không đến thời gian một tuần trà, thần thức vô hình liền bị một đạo bình chướng khổng lồ cứng rắn chặn lại, vô pháp đột phá ra ngoài.
"Xem ra nơi này chính là điểm cuối!" Tô Thần mở mắt, vẻ mặt ngưng thần lẩm bẩm.
Đi qua một phen dò xét, hắn biết được vùng không gian này bị một kết giới đáng sợ triệt để phong bế, ngay cả thần hồn đạt đến cảnh giới thánh cảnh như hắn cũng không cách nào có thể lay động mảy may.
Bất quá không phải không có thu hoạch trọng yếu, hắn phát hiện Lam Linh Hồn Thủy vậy mà đều có xu hướng chảy về một phía, mặc dù giao động nhỏ đến mắt thường không thể phát giác, nhưng bằng thần hồn cường đại như hắn liền rất dễ dàng phát hiện ra được điểm bất thường này.
Thân thể lập tức phù không, Tô Thần cực tốc hướng về vị trí tỏa định bay đi.
Đất trời vẫn như trước tĩnh mịch như tờ, Tô Thần nhanh như lưu tinh từ trên trời cao đáp xuống.
Nơi này chính là tiết điểm Lam Linh Hồn Thủy nghịch lưu hội tụ.
Bốn bề biển nước chứa đầy dịch thủy, thần hồn của hắn dũng mãnh bùng nổ, mặt nước bị tinh thần lực mạnh mẽ chia cắt, một vùng chân không đường kính dài hơn trăm trượng tức khắc hình thành.
Thiên tài địa bảo dựng dục trừ trong thiên địa đều có khả năng ngăn chặn thần hồn xuyên thấu cực mạnh, Tô Thần vì thế không thể từ xa quan khán. Bất đắc dĩ, chỉ đành tự thân vận động.
Bây giờ không có dịch thủy che đậy tầm mắt hắn liền có thể nhìn rõ cảnh tượng bên dưới màn nước.
Một chiếc quan tài cổ kính bị bùn đất c·hôn v·ùi hơn sâu hơn phân nửa, chất liệu chế tạo trước mắt không rõ là gì.
Tô Thần đằng không đáp đất, chậm rãi tiến lại bên cạnh quan tài ngồi xổm xuống dưới, thần hồn tản mát quét qua, từng mảng bùn đất bám trên mặt ngoài chớp mắt bị hắn lau đi.
Coong!
Ngón tay gõ nhẹ, một tiếng trầm đục tựa như cương thiết thanh thúy vang vọng.
Quan tài tựa hồ bị hắn làm cho thức tỉnh, bề ngoài trơn bóng bất giác nổi lên từng đóa văn gỗ không có qui tắc cụ thể có thể nắm bắt, nhưng những hoa văn này lại khiến cho hắn có loại cảm giác hòa hợp đạo pháp tự nhiên, tâm thần thoải mái dễ chịu, hương vị thơm mát ngào ngạt tựa như đàn hương xộc vào cánh mũi, làm cho bản thân như muốn lâm vào trạng thái đốn ngộ.
"Đây là kim loại hay gỗ!? Thứ tài liệu này thật đúng là kỳ quái!" Tô Thần nhẹ nhàng vuốt ve quan tài thầm nghĩ.
Ánh mắt đảo qua một vòng, hắn phát hiện ngay đầu nắp quan xuất hiện một đạo khe hở nhỏ bé, bên trong rò rỉ chảy ra không dịch thủy không ngừng.
Trong lòng nổi lên tò mò, Tô Thần vận sức đẩy mạnh nắp quan, trải qua một trận giằng co dữ dội, cuối cùng nắp quan vẫn y như cũ không hề nhúc nhích dù là nửa xăng-ti-mét.
"Mẹ nó, cái đồ quỷ này làm sao có thể đóng chặt đến như thế!? Lão tử không tin không xử được ngươi!"
Tô Thần không tin tà lần nữa dùng sức kéo mạnh. Dằn vặt trọn vẹn nửa ngày kết quả sau cùng không khác trước đó là mấy.
"Má, khinh người quá đáng!"
Một quyền dũng mãnh nện thẳng xuống dưới, quan tài không chút thương tổn, Tô Thần ngược lại đau đớn há miệng hét thảm, lực phản chấn vô hình bùng nổ, toàn thân thiếu niên trực tiếp bắn ngược ra ngoài, mặt mũi không chút khách khí úp sâu vào trong bùn đất.