Một khi có được vị trí này về cơ bản là tương đương với nửa quan gia rồi, dù dòng dõi không thể làm quan nhưng cũng sẽ được người tôn kính.
Ý của Khương Bồng Cơ rất rõ ràng…
Bà đây không chấm túi tiền của các ngươi, mà bà đây coi trọng thanh danh của các ngươi hơn. Nếu thanh danh không tốt thì dù có nhiều tiền nữa cũng phải cút!
Cả đám người vừa kích động vừa nơm nớp lo sợ, ai nấy nhịn không được đều vắt hết óc nhớ lại nhà mình làm ăn lâu nay có làm chuyện gì phạm pháp không.
Thương nhân mà, có người dựa vào lòng dạ hiểm độc kiếm tiền rất nhanh và nhiều, cũng có người dựa vào chân thành, chữ tín, cố gắng chậm rãi mở rộng làm ăn.
Nghe người phụ trách nói vậy, không ít thương nhân lặng lẽ thở ra nhẹ nhàng, cười ý tứ sâu xa.
Một vài người khác lại khó chịu, chỉ hận không thể quay ngược thời gian lại, bóp chết lịch sử đen tối từ trong nôi.
Người phụ trách lại nói: “Chúng ta đã phái sứ giả âm thầm điều tra nghe ngóng, xin chư vị đừng giả vờ.”
Cả đám người xanh mặt.
Nếu không nghĩ cách giả vờ thì làm sao che trời vượt biển được đây? Người phụ trách lại biết ý đưa ra dự định nâng đỡ thương nhân của Khương Bồng Cơ, dù không cho phép thương nhân ra làm quan, nhưng mọi người cũng nhìn thấy hy vọng, đương nhiên không dám yêu cầu nhiều hơn, chỉ đắc ý về nhà chờ tin tức.
Chỉ cần qua được cửa đầu tiên, có nghĩa họ đều là thương nhân thành tín, kinh doanh tử tế.
Được quan phủ chứng nhận, nói ra cũng có thể kiếm được vài phần thiện cảm từ dân chúng, kiếm bộn không lỗ.
Người ngoài ngơ ngác ngây ngẩn mà xem.
Không ngờ trên đời này có nhiều tên phá của nhiều tiền tới mỏi tay như thế, không chỉ một, mà cả một chuỗi người chạy tới đưa tiền cho Khương Bồng Cơ đấy!
Vậy thì thôi đi, nhưng Khương Bồng Cơ còn chọn ba lấy bốn, người nào không hợp điều kiện thì không có tư cách xin cô lấy tiền nữa.
Thật đáng giận mà!
Sau một hồi tuyển chọn có thể so với tuyển tú, các nhà tiến vào khâu đấu giá chém gϊếŧ cuối cùng, sau một phen gió tanh mưa máu, Khương Bồng Cơ lại cân nhắc đủ các phương diện, rốt cuộc đã chọn ra hai nhà may mắn trúng giải độc đắc lần này.
Hai hãng buôn lớn là Trần thị và Tôn thị đã trúng tuyển.
Tôn thị vui đến phát khóc, lão đương gia đã nghỉ ngơi cũng chống quải trượng run run rẩy rẩy mở cửa từ đường cảm tạ tổ tông phù hộ, vừa khóc vừa cười, khiến cho người ta phải lo lắng cho sức khỏe của lão tổ tông. Phản ứng bên Trần thị cũng không kém, họ không chỉ mở cửa từ đường, còn bày Lưu Thủy yến suốt ba ngày, bất luận thân phận địa vị, ai cũng có thể ngồi vào bàn, cho dù là một đội ăn mày tìm tới cũng có thể vào bàn uống rượu.