Liễu Chiêu ê cả da đầu. Vấn đề này của a tỷ thực đòi mạng mà, trả lời thế nào cũng không tốt.
“Tiểu đệ... Tiểu đệ cũng không thích cô nương nào cả...” Liễu Chiêu nhăn nhó: “Tiểu đệ còn nhỏ, tỷ giữ đệ thêm hai năm đi!”
Khương Bồng Cơ ý vị thâm trường hừ nhẹ một tiếng, từ chối đưa ra ý kiến.
Khi hai chị em nhìn thấy Liễu Xa, ông đang ngồi đối ẩm với Cổ Trăn, trong không khí thoang thoảng mùi rượu hoa lê thơm ngát.
“Tay nghề cất rượu của tỷ phu không kém tỷ tỷ bao nhiêu đâu.”
Cổ Trăn mặc thường phục ở nhà, có dặm chút phấn trang điểm, nhìn trẻ hơn mấy tuổi, thực đúng với câu kia - từ trẻ đến già vẫn giữ được bộ dáng thướt tha. Đối diện bà ta, Liễu Xa vẫn mặc một thân áo nho màu xanh, tóc mai hơi bạc, giữa hai đầu lông mày có vài phần thư giãn thích ý.
Ông nói: “Không kém bao nhiêu không có nghĩa là không khác chút nào. Cuối cùng vẫn là không giống, không ủ ra được mùi của nàng ấy.”
Hai người đang nói chuyện, Khương Bồng Cơ mang theo Liễu Chiêu đang sợ nhũn chân đi vào, hành gia lễ với hai bậc trưởng bối.
Liễu Chiêu cũng ngoan ngoãn làm theo, chỉ hận không thể giấu thân thể nhỏ bé vào trong cái bóng cường tráng khôi ngô của a tỷ.
“Phụ thân, mẫu thân.”
Cổ Trăn mỉm cười chào lại, Liễu Xa chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, đặt mạnh ly rượu trong tay xuống bàn, dọa cho tim gan Liễu Chiêu run rẩy.
Khương Bồng Cơ hỏi: “Sao đột nhiên phụ thân lại tới đây? Tốt xấu gì ngài cũng nên thông báo cho nữ nhi trước, để nữ nhi phái người ra ngoài thành nghênh đón.”
Thấy Khương Bồng Cơ đã lên tiếng, Liễu Chiêu thầm hô may mắn, thành công di chuyển mục tiêu, ai ngờ Liễu Xa vẫn túm chặt lấy cậu không tha.
“Vì hôn sự của nghiệt tử mà đến. Chỉ là chuyện trong nhà thôi, con cứ làm chính sự quan trọng đi, không nên huy động nhân lực.”
Trong đôi mắt đen sẫm của Liễu Xa như ẩn giấu lưỡi dao dọa người, khiến toàn thân Liễu Chiêu không được tự nhiên, chỉ hận không tìm được khe đất mà chui xuống. Cậu cực kỳ sợ Liễu Xa, nếu không có Khương Bồng Cơ đằng trước ngăn đỡ một phần, cậu cũng không biết mình có làm ra chuyện xấu hổ gì trước mặt mọi người không nữa.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Vì hôn sự của A Chiêu sao?” Khương Bồng Cơ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Liễu Chiêu đáng thương: “Nhân duyên phu thê còn phải xem duyên phận. A Chiêu còn muốn dạo chơi nhân gian, không nguyện ý thành gia, phụ thân cần gì cố ép nó? Chẳng bằng để nó chơi cho thoải mái, đến tuổi thì sẽ ổn định.”