Liễu Xa nói: “Đừng nói kiêu ngạo quá. Dù ngươi và ta kết minh, nhưng làm sao có thể gϊếŧ một người có thể sánh vai với thần linh dễ như trở bàn tay được?”
“Thần linh? A...” Khương Bồng Cơ lạnh lùng nói: “Chó nhà có tang thôi! Ngoài sủa loạn ăng ẳng, trốn đông trốn tây, nó còn làm được cái gì?”
Liễu Xa không nói được gì.
Cô nói rất có lý, ông không thể phản bác, tình trạng hiện tại của hệ thống chủ đúng là như vậy mà.
Liễu Xa lạnh nhạt nói: “Nếu vậy, ta cũng không nói những lời dư thừa nữa. Chúc ngươi may mắn. Chỉ mong ngươi có thể có được thứ mình mong muốn, chớ như ta, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, cuối cùng là đau khổ mất đi người yêu... Ta nói sai rồi, có lẽ ngươi không có ‘người yêu’.”
Khương Bồng Cơ chống cằm nói: “Ai bảo thế? Ta đây người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, đáng yêu như vậy, sao có thể là chó độc thân chứ?”
Liễu Xa không thể nhịn nổi nữa ngắt lời: “Ngươi im cái mồm đi!”
Khương Bồng Cơ cũng không nhịn được nữa, phình bụng cười to. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng gần như sụp đổ của Liễu Xa đó.
Liễu Xa nói: “Theo như tin tức hiện tại thì người kia hiện đang ẩn nấp bên cạnh ngươi, vô cùng có khả năng là người thân tín bên cạnh ngươi.”
Chỉ lỡ sơ sẩy một cái thôi, Khương Bồng Cơ sẽ mất đối phương, xem cô còn cười được nữa không.
“Đương nhiên ta biết. Ta cũng đại khái đoán được mục tiêu rồi. Không có ai có thể cướp được thứ gì, hoặc ai đó từ trong tay ta.”
Khương Bồng Cơ quá tự tin tự phụ, Liễu Xa nhịn một chút, nhưng cuối cùng vẫn không đả kích giễu cợt gì.
Khương Bồng Cơ từ biệt Liễu Xa, dẫn theo Liễu Chiêu đang thấp thỏm trồng nấm rời đi.
“A tỷ, tỷ và phụ thân nói gì vậy? Sắc mặt phụ thân có vẻ không vui.”
Khương Bồng Cơ nói: “Nói một chút chuyện người lớn thôi, trẻ con đừng có hỏi nhiều.”
Liễu Chiêu chu mỏ, cố nén lòng hiếu kỳ, kẻo tò mò hại chết con mèo.
“Chuyện về con gái út Trình gia, đệ thật lòng chứ?”
Khương Bồng Cơ vui vẻ hỏi, không hề có ý gì là không thích, Liễu Chiêu cũng không dám tùy tiện trả lời. Phụ thân của con gái út Trình gia là Trình Thừa đấy, trong toàn bộ tập đoàn Hoàn Châu, Trình Thừa có vị trí rất cao, Liễu Chiêu cũng không dám dính dáng vào, tránh khỏi rước lấy nghi kỵ không cần thiết.
Liễu Chiêu khổ sở nói: “Đây không phải... Không phải vì qua loa tắc trách việc phụ thân bức hôn sao? Hơn nữa, hiện giờ tuổi tác của con gái út Trình gia cũng không còn nhỏ nữa, nào có chuyện chưa đính hôn với ai. Tiểu đệ chỉ tùy tiện nhắc lấy một người làm lá chắn thôi. Phụ thân sẽ không ở lại Hoàn Châu lâu, chờ khi ông về Sùng Châu dưỡng lão, tiểu đệ coi như thoát rồi. A tỷ, hay là tỷ ghét bỏ tiểu đệ nuôi tốn tiền quá nên vội vàng muốn đuổi đệ đi?”