Chỉ cần con gái út Trình gia gật đầu, việc hôn sự này xem như đã xong.
Ông còn tưởng rằng sẽ phải khuyên nhủ năn nỉ, ai ngờ mình vừa dứt lời, con gái đã đồng ý ngay.
“Nữ nhi à, dù sao đây cũng là đại sự cả đời, vi phụ không ép uổng con gì hết, tất cả tùy vào con có thích hay không thôi. Hay con nghĩ thêm một chút đi?”
Con gái đồng ý nhanh quá, ông cũng hơi sợ.
“Nữ nhi cũng từng nhìn thấy Liễu Chiêu rồi, tính nết không tệ, cũng khá đáng yêu, thế nào cũng dễ nắm hơn người ngoài một chút.”
Tóm lại là vẫn phải thành hôn thôi, cô không đành lòng nhìn cha mẹ phát sầu vì hôn sự của mình, gặp người hợp mắt, hậu trường lại cứng như vậy, gả đi cũng tốt.
“Atỷ, a tỷ, bên Trình nương tử nói thế nào? Đã đính hôn hay chưa? Có thích nhà chồng không? Nhà chồng có đoản mệnh không? Có định sinh con gái không?”
Khương Bồng Cơ vừa về đến, tên nhóc kia đã bước thấp bước cao mặt dày xông tới hỏi.
Khương Bồng Cơ tức giận gạt tay hất cậu em ra. Tên nhóc này lúc nào cũng ngứa da như thế!
“Khát!”
Cô vẫy tay một cái, tiểu đệ nịnh nọt vội vàng bưng trà rót nước cho a tỷ, nắn vai đấm chân, ân cần vô cùng.
Khương Bồng Cơ đáp: “Đính hôn là có, nhưng hôn sự kia đã thất bại rồi, cuối cùng lại quá hời cho đệ. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, chuyện hôn sự này mười phần chắc chín. Chỉ cần bên Trình tiên sinh cho câu trả lời chắc chắn, mấy ngày nữa ta sẽ cho người chọn ngày hoàng đạo, phái bà mai đến phủ làm mai cho đệ. Trình tiên sinh bên kia gia giáo sâm nghiêm, tam thư lục lễ không thể phạm sai lầm, đệ cũng phải khiêm tốn một chút...”
Liễu Chiêu cười hớn hở, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dập dờn hoa xuân, đủ lời ngọt ngào không cần tiền tuôn ra như suối.
Nếu là thiếu nữ mới biết yêu, có khi đã bị cái miệng nhỏ này dụ hoặc mất rồi.
Nhưng Khương Bồng Cơ lại là a tỷ của cậu, cho nên không có chuyện trái tim nhảy loạn, mà cô còn vỗ cho cậu một chưởng.
“Sính lễ đâu? Nghĩ kĩ chưa?” Khương Bồng Cơ không đổi sắc mặt hỏi.
Liễu Chiêu ngơ ngác a một tiếng, chợt hai mắt sáng rực nhìn sang a tỷ, nếu có thể hóa thú, chắc sẽ thấy cái đuôi chó đang vẫy tít mù sau lưng cậu đấy. Khương Bồng Cơ hỏi: “A Chiêu, chẳng lẽ ngay cả tiền cưới vợ, đệ cũng muốn a tỷ bỏ tiền túi ra sao?”
“A tỷ, tỷ thương tiểu đệ đi...” Liễu Chiêu nói rất hùng hồn: “A tỷ, tỷ nhìn là biết tiểu đệ không có tài cán gì, ngoài ăn uống vui chơi, chuyện khác chẳng biết gì, vẫn luôn nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, lại thích ăn. Tỷ không nuôi tiểu đệ, cả nhà tiểu đệ sẽ phải uống gió tây bắc.”