Khương Bồng Cơ chưa bao giờ thấy ai mặt dày vô sỉ như vậy, vừa tức vừa buồn cười, chỉ hận không thể cho cậu em một bạt tai.
“Còn tài sản nương để lại cho đệ đâu? Đệ định giấu tới khi nào?” Khương Bồng Cơ hỏi thẳng.
Đừng tưởng cô không biết trước khi qua đời Cổ Mẫn đã để lại một khoản tài sản kếch xù cho Liễu Chiêu, với cô thì không phải nhiều, nhưng với Liễu Chiêu mà nói, muốn vinh hoa phú quý cả đời thì không vấn đề gì. Tên nhóc này không thiếu tiền, nhưng cả ngày cứ khóc than với mình, có biết xấu hổ không?
Liễu Chiêu vốn định giả ngu, nhưng nhìn ánh mắt rõ ràng của Khương Bồng Cơ, cậu biết mình không che giấu được bí mật của mình rồi.
“Ôi, nương để lại núi vàng núi bạc, tiểu đệ cũng chỉ miệng ăn núi lở thôi.” Cậu bất đắc dĩ nói: “Mặt khác... Bên ngoài tiểu đệ chỉ là một đứa con thứ xuất, lập tức lấy ra được nhiều tiền như vậy, khó đảm bảo sẽ không có ai nghi ngờ... A tỷ, người thông minh dưới trướng tỷ nhiều lắm, tiểu đệ sợ mình sóng lớn, bọn họ sẽ gϊếŧ đệ mất.... Trong lòng tiểu đệ cũng khổ lắm, hu hu hu!”
Nói ra những lời này, trong lòng Liễu Chiêu cũng đau khổ không thôi.
Ngoại trừ làm một cây củi mục không dùng đến chân tay không phân biệt được ngũ cốc, miệng ăn núi lở, cậu làm cái gì cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Làm quan không thành, buôn bán không được, Liễu Chiêu không tìm cách xin Khương Bồng Cơ nuôi mình, đến lúc tuổi già, cậu lấy gì dưỡng lão?
Hu hu hu (╥╯^╰╥)
Trong lòng cục cưng khổ quá mà!
Khương Bồng Cơ bật cười: “Đệ nói vậy là muốn ta khôi phục thân phận tam tử dòng đích của mình sao?”
Liễu Chiêu nghe vậy bị dọa suýt nhảy lên cao ba thước!
Cậu chỉ có thân phận con thứ thôi đã bị người ta nhìn chằm chằm như vậy rồi, nếu khôi phục thành con vợ cả, lại còn là con vợ cả ruột thịt cùng một mẹ sinh ra với a tỷ, có tin cậu sẽ không sống nổi đến rạng sáng ngày hôm sau không? Kỳ Quan Nhượng, Dương Tư, Phong Chân, mấy tên này đều ăn chay hết hay sao? Bọn họ sẽ thiết kế mưu sát cậu thật đấy!
“A tỷ, tỷ tha cho tiểu đệ đi. Không phải tỷ không biết đám người thông minh dưới trướng tỷ đáng sợ cỡ nào. Bọn họ sẽ gϊếŧ người thật đấy! Dù sao tiểu đệ cũng là bào đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra với tỷ, chúng ta là tỷ đệ thân ái mà, phải không?”
Liễu Chiêu chỉ hận không thể quỳ xuống trước mặt Khương Bồng Cơ.
Khương Bồng Cơ không nhịn được nhíu mày nói: “Đứng lên, đừng có hèn như thế!”