Liễu Chiêu quang minh lẫm liệt nói: “Đây không phải hèn, đây gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!”
Khương Bồng Cơ tức giận nói: “Ngày mai ta sẽ tìm phụ thân đòi sính lễ cho đệ. Ông ấy bỏ một nửa, ta bỏ một nửa, tốt xấu gì cũng là hòn ngọc quý trong tay Trình tiên sinh, nếu sính lễ keo kiệt sẽ khó tránh khỏi khiến người ta tưởng mình khinh thường nhà họ. Đắc tội ai cũng không thể đắc tội với văn nhân, chuyện mặt mũi phải làm cho tốt.”
Liễu Chiêu ấp úng nói: “Tìm phụ thân hỏi... Cái này... Không tốt lắm đâu?”
Khương Bồng Cơ nhấc chân đá cho Liễu Chiêu một cái, nổi giận mắng.
“Đệ là con ông ấy, không phải con ta. Con trai kết hôn mà cha không chi tiền, nào có chuyện tốt như vậy!”
Liễu Chiêu ôm chân cô: “Trưởng tỷ như mẹ, a tỷ giúp đệ đi?”
Khương Bồng Cơ lạnh mặt, một tay nhấc cổ áo Liễu Chiêu kéo cậu ra, ném ra ngoài, đóng cửa, động tác lưu loát.
Liễu Chiêu lăn lộn dưới mặt đất làm ồn làm loạn một hồi, thấy Khương Bồng Cơ không mềm lòng mới yếu ớt hít một tiếng, xoay người nằm ngửa ra, nhìn ánh nắng xán lạn và bầu trời xanh thẳm, khóe môi cong lên một nụ cười khẽ.
“Nương.... Phù hộ nhi tử được như nguyện đi.”
Mặt trời chói mắt quá, cậu lười biếng lim dim mắt, giữ nguyên tư thế nằm ngửa mà ngủ thϊếp đi. Vietwriter.vn
Thị nữ qua lại nhìn thấy vậy, đều khẽ cười khẽ lách qua.
Không bao lâu sau, tin tức Liễu phủ sắp có chuyện vui được truyền ra ngoài, tất cả mọi người đều biết thứ đệ của Khương Bồng Cơ sắp thành hôn.
“Thành hôn thì thành hôn, cùng lắm chỉ là một đứa con thứ thôi, chủ công cần gì phải dung túng như thế?” Dương Tư ghé vào đống sách thẻ tre, lăn một vòng, bọng mắt đen thẫm, còn đen hơn cả Thú Ăn Sắt mà Vệ Từ nuôi: “Không sợ nuôi lớn dã tâm.”
Hàn Úc nghe vậy lông mày nhíu chặt, thấy Dương Tư lại lười biếng, hàm dưỡng cực cao suýt nữa bị phá hủy.
Anh ta chỉ hận không thể đá một cước đổ hết đống thư từ chồng chất như núi bên cạnh xuống, để cho Dương Tư bị thư từ chôn sống, diệt trừ một tai họa lớn cho thế gian.
“Liễu Chiêu kia văn không thành võ chẳng phải, thê tộc lại là Trình tiên sinh, chẳng thể mượn lực, không thể tạo thành uy hϊếp với chủ công.” Hàn Úc tỉnh táo phân tích: “Nếu ngay cả thứ đệ vô dụng như vậy cũng không chứa nổi, không biết bên ngoài sẽ chửi bới chủ công thế nào. Huynh ghen tị thì cứ nói thẳng ra!”
Dương Tư lập tức bùng nổ.