“Canh giờ đã không còn sớm nữa... Hay là phu nhân uống rượu trước, rồi thay áo ra đi ngủ sớm đi...”
Cậu vừa mới dứt lời, một vệt đỏ ửng ngại ngùng lan từ dưới cổ lên trên, lan tới hai bên tai và trán, một lớp mồ hôi mỏng rịn ra.
Cô dâu ngồi đối diện cậu cười rụt rè, giọng nói dịu dàng và thẹn thùng: “Xin nghe lời lang quân.”
Hai người vươn tay ra cầm lấy một nửa quả bầu, hơi nghiêng nửa người trên, động tác nhìn như đơn giản nhưng Liễu Chiêu lại căng thẳng đến mức ngón tay đang run rẩy.
“Uống, uống hết rồi...” Liễu Chiêu rối bời, nắm lấy tay áo, ánh mắt liếc nhìn về phía chiếc giường đằng sau bình phong: “Phu nhân, hay là đi nghỉ nhé?”
Cô dâu cười khẽ, gật đầu, Liễu Chiêu dường như đã nhận được sự cổ vũ rất lớn vậy, cậu bước tới và ôm ngang cô lên.
May mà người vợ trong l*иg ngực không nặng, nếu không thì chưa chắc Liễu Chiêu đã có thể bế được cô ấy lên.
Không bao lâu sau, trong phòng tân hôn vang lên tiếng loạt xoạt khi cởϊ qυầи áo, còn có cả những động tĩnh mờ ám rất nhỏ của đôi vợ chồng mới cưới nữa. Ăn rồi mới biết trái ngon, Liễu Chiêu lại là lần đầu trải qua, tất nhiên không biết “khống chế” là gì, lăn qua lộn lại hồi lâu mới ôm thân thể mềm mại trong l*иg ngực chuẩn bị đi ngủ.
Đôi vợ chồng mới cưới còn chưa ngủ được bao lâu thì bên ngoài đã truyền tới rất nhiều tiếng bước chân vừa dồn dập lại hỗn loạn, đánh thức Liễu Chiêu vừa mới thiu thiu ngủ.
“Phu nhân cứ ngủ trước đi, ta ra ngoài xem sao.”
Liễu Chiêu vỗ về người vợ mới cưới, vươn tay rút chiếc áo khoác đang treo ở bên cạnh xuống, khoác lên người rồi đứng dậy mở cửa.
“Không thấy đêm nay là ngày nào sao?” Lúc này, Liễu Chiêu vừa buồn ngủ vừa mệt, tất nhiên không kiểm soát được tính tình, đêm tân hôn bị người ta gọi dậy, khỏi phải nói ức chế đến mức nào: “Xảy ra chuyện gì thế? Nếu không phải chuyện gì quan trọng thì ngày mai ta sẽ tính sổ với các ngươi đấy...”
Đầy tớ vội vàng nói: “Lang quân, xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Chuyện gì thế?”
Lúc này, Liễu Chiêu đã hơi tỉnh táo lại, một dự cảm không rõ xuất hiện trong lòng.
Tên đầy tớ sốt ruột đến mức phát bực, nhanh chóng nói hết tin tức ra, Liễu Chiêu bị dọa tới mức cơn buồn ngủ bay sạch.
Vệ Từ bị ám sát, còn bị người ta vứt xác vào trong hẻm...
Liễu Chiêu vừa nghe đã sợ tới mức nhũn cả chân, Vệ Từ là ai, trong lòng cậu hiểu rõ ít nhiều.