Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1575




Ngay cả ngày giỗ của mẹ đẻ mà cậu cũng chỉ tình cờ biết được.

Tuy ngày sinh nhật là ngày lễ quan trọng nhưng tuổi cậu còn nhỏ, chỉ biết là ngày này quý phủ tràn đầy không khí vui mừng. Ngay cả người vẫn luôn lạnh lùng như cha cũng sẽ lộ ra chút niềm vui, năm ngoái còn ôm cậu đi chợ đêm ngắm hoa đăng… Giờ nghe điện hạ nói như vậy, cậu mới biết ngày giỗ của mẹ đẻ trùng với sinh nhật của bệ hạ. Phúc Thọ gãi gãi khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc nói lời xin lỗi điện hạ tỷ tỷ, nghiêm túc bày tỏ bản thân đã sẵn sàng nghe dạy dỗ.

“Như vậy là được rồi! Không phải cứ đốt giấy tiền vàng bạc cho người đã mất mới là người hiếu thảo đâu. Phúc Thọ hãy nghe lời dạy dỗ của thái phó thật tốt, đi theo thái phó nghiêm túc học tập, sau này lớn lên trở thành người tài làm trụ cột cho đất nước, ‘mẹ đẻ’ của đệ ở dưới suối vàng biết được, trong lòng cũng sẽ vui vẻ yên tâm. Phúc Thọ cảm thấy có đúng không?”
Phúc Thọ không biết vì sao, gật đầu nghiêm túc.

“Điện hạ!”

Vệ Từ ở bên cạnh hơi lộ ra vẻ không đồng ý lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai đứa trẻ.

“Thái phó cẩn thận như vậy làm gì ạ? Nếu như sau này, Phúc Thọ thành tài, ý chí ngẩng cao thì chẳng lẽ thái phó lại trói buộc đệ ấy cả đời à?” Thái nữ Trường Sinh hơi thu lại nụ cười trên mặt, nói một cách nghiêm túc: “Cô xem đệ ấy như đệ đệ ruột của mình, sau này, cô sẽ chăm sóc đệ ấy nhiều hơn.”

Vẻ mặt Vệ Từ phức tạp, Phúc Thọ nào hiểu được ánh mắt trao đổi giữa thái nữ và cha là có ý gì?

Cậu nắm chặt tay lại, nói: “Vậy thì Phúc Thọ cũng muốn giống như cha, đọc nhiều sách để học tập các kiến thức phong phú, trở thành danh sĩ, sau đó đi làm thái phó!”

Nụ cười trên mặt Trường Sinh thoáng cứng lại, cô bé hơi tiếc nuối véo véo khuôn mặt mũm mĩm của Phúc Thọ.
“Chuyện này khó khăn lắm đấy. Học thức của Phong Du uyên bác hơn đệ nhiều, cho dù làm thái phó, đệ cũng phải vượt qua huynh ấy mới được.”

Phúc Thọ chán nản chu môi.

Cậu biết Phong Du là ai, là con ma ốm lúc nào cũng ở sau lưng nhéo mặt cậu, nói cậu béo mập!

Cậu không thích Phong Du, nhưng cha thường xuyên ở trước mặt cậu khen Phong Du giỏi đến thế nào, chuyện này đối với tâm hồn mỏng manh của cậu mà nói đúng là một đả kích to lớn.

“Tại sao lại cần phải vượt qua huynh ấy mới được?” Phúc Thọ nói: “Huynh ấy lớn hơn Phúc Thọ nhiều như vậy, thật không công bằng gì cả.”