Khương Bồng Cơ giống như một miếng thịt ba chỉ bị bày trên thớt mà nằm trên ghế bên cạnh bàn, hai tay gác ra sau đầu, mở thẻ tre công văn ra đắp lên mặt để che đi ánh mặt trời. Một chân cô duỗi thẳng, cái chân còn lại đưa lên gác trên bàn, bàn chân trần lắc qua lắc lại...
Kỳ Quan Nhượng đi vào trong thì nhìn thấy dáng vẻ như bị chó gặm của chủ công nhà mình, hàng chân mày giật giật nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.
Đừng nói là phụ nữ mà ngay đến cả đàn ông cũng hiếm khi bày ra dáng vẻ không để ý đến lễ nghi như vậy.
“Tham kiến chủ công.”
Kỳ Quan Nhượng thi lễ một cái, Khương Bồng Cơ thổi một hơi về phía thẻ tre, thấy nó không bị thổi bay đi, cô mới đưa tay lên lấy nó xuống.
“Văn Chứng? Có chuyện gì à?”
Khương Bồng Cơ ngáp một cái, lười biếng dựng người lên ngồi thẳng dậy nhưng trông cô vẫn mềm nhũn, không có chút tinh thần nào.
“Mấy ngày gần đây, chủ công rất mệt mỏi sao?”
Kỳ Quan Nhượng thử thăm dò, anh ta không có cơ hội bắt mạch cho Khương Bồng Cơ nên chỉ có thể nói gần nói xa.
Chủ công luôn luôn sinh khí dồi dào, đột nhiên lại mệt mỏi rã rời chỉ muốn đi ngủ, dù sao cũng không phải là dấu hiệu tốt lành gì.
Khương Bồng Cơ chống cằm lẩm bẩm: “Văn Chứng, bốn, năm ngày qua, ta đã không được chợp mắt rồi. Huynh nói đi, ta có mệt hay không?”
Đừng thấy cô không có quầng thâm mắt, nhưng chuyện cô thức suốt đêm là có thật. Nhiều ngày qua không phải bôn ba ở bên ngoài khảo sát thì chính là ở trong phòng lên kế hoạch, còn phải vắt hết óc tưởng tượng những vấn đề có thể xảy ra sau khi thực hiện, chuẩn bị trước chính sách đối phó…
Cô rất bận rộn, không được nhẹ nhõm thoải mái như mấy người Kỳ Quan Nhượng.
Mấy người Kỳ Quan Nhượng đều là người thường, năng lực chịu đựng của cơ thể có hạn, thật sự không có khả năng bận rộn liên tục cả ngày lẫn đêm.
Nói rằng tăng ca siêu mệt nhưng nếu thật sự tính toán thời gian làm việc thì thật ra cũng không tính là mệt, không nhìn thấy mấy tên Phong Chân, Dương Tư vẫn có thể tụ tập uống rượu à?
Khương Bồng Cơ thiệt thòi hơn, trạng thái cơ thể cô tốt, thức đêm chiến đấu hăng say cũng không nhìn ra dấu vết nào.
Lại thêm chuyện cô thường xuyên trốn việc, nên chỉ để lại hình tượng không làm việc nghiêm chỉnh cho người khác mà thôi.
Không đợi Kỳ Quan Nhượng lộ ra vẻ mặt đau lòng và không đồng ý, Khương Bồng Cơ đã hỏi lại anh ta: “Văn Chứng có việc gì sao?”