Kỳ Quan Nhượng dâng lên một quyển sách dày, Khương Bồng Cơ cầm lấy, liếc mắt nhìn qua.
“Đây là chữ viết của Văn Bân, bên chỗ anh ta có tiến triển rồi sao?”
Công việc một năm nay của Hàn Úc chính là sửa sang lại các điều luật cũ, biên soạn những luật mới. Chẳng hạn như luật hôn nhân trước đây và luật bảo vệ trẻ em vẫn còn đang chỉnh sửa.
Chỉ cần chiến sự tiền phương không dữ dội, Khương Bồng Cơ không có ý định để cho Hàn Úc ra chiến trường lần nữa.
Không phải là tài năng quân sự của Hàn Úc không giỏi. Ngược lại, Hàn Úc suýt chút nữa đã có thể chôn sống cái mạng nhỏ của Dương Tư, còn khiến cho Khương Bồng Cơ bị tổn thất nặng nề, tài năng của anh ta không thể nghi ngờ. Chẳng qua Khương Bồng Cơ cảm thấy anh ta có một nơi khác để thể hiện tài hoa của mình, so với trên chiến trường, phương diện này càng thích hợp với Hàn Úc hơn. Trước mắt trừ Hàn Úc ra, Khương Bồng Cơ chưa tìm được nhân tài luật pháp vừa lòng nào khác, Hàn Úc chính là một bông hoa siêu phàm.
Đương nhiên, nếu như Hàn Úc yêu thích chiến trường hơn, Khương Bồng Cơ cũng sẽ không ngăn cản anh ta.
Chiến trường rất nguy hiểm nhưng tích lũy chiến công lại nhanh hơn nha.
Kỳ Quan Nhượng nói: “Vâng, nhưng mà tinh thần của Văn Bân không được tốt lắm, mấy ngày chưa ngủ, bây giờ nên để huynh ấy nghỉ ngơi trước đã.”
Nhìn vành mắt thâm đen của Hàn Úc, nếu như tên này tiếp tục đi “tu tiên” như vậy thì thế nào cũng sẽ rơi vào kết cục đột tử.
Kỳ Quan Nhượng không thể chịu đựng được nếu như Hàn Úc gặp chuyện không may, khuyên can mãi mới dỗ được anh ta trở về nhà ngủ bù.
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Từ lúc Khương Bồng Cơ và Kỳ Quan Nhượng ngả bài, Kỳ Quan Nhượng liền đặt Hàn Úc và Vệ Từ ở đáy lòng. Đây đều là cục cưng cả.
Vì cục cưng, dù phải đích thân đi một chuyến cũng vui vẻ chấp nhận.
Khương Bồng Cơ nghiêm túc xem xét bản phác thảo thô sơ mà Kỳ Quan Nhượng đưa, chân mày lúc thì buông lỏng, lúc thì nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm túc.
“Chủ công thấy thế nào?”
Khương Bồng Cơ nói: “Vẫn có chỗ thiếu sót, nhiều chỗ còn hơi rườm rà. Luật pháp không giống như những thứ khác, chỗ nào nên rút gọn thì rút gọn, chỗ nào nên kỹ càng tỉ mỉ thì phải kỹ càng tỉ mỉ, không được để lại chỗ trống cho kẻ phạm pháp lợi dụng sơ hở... Có điều, lấy tiêu chuẩn bản phác thảo thô sơ mà nói, Văn Bân không hề khiến ta thất vọng. Văn Chứng trở về nói với huynh ấy một câu, bảo huynh ấy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, năm, ba ngày sau hẵng tới đây gặp ta.”