Khương Bồng Cơ “cơ thể không khỏe”, lúc này lại đang nương nhờ trong nhà Vệ Từ không chịu rời đi, nhìn dáng vẻ sinh khí dồi dào của cô, làm gì có một chút dáng vẻ khó chịu nào? Vệ Từ không đáp lời, đưa tay đẩy mứt hoa quả cô thích ăn đến trước mặt cô, khóe môi nở nụ cười nhẹ.
“Đúng rồi, lễ vật ta đưa cho Tử Hiếu, huynh đã mở ra xem qua chưa?”
Vệ Từ nói: “Vẫn chưa mở ra.”
Khương Bồng Cơ chống cằm nói: “Vậy bây giờ huynh đi mở ra nhìn xem một chút đi.”
Vệ Từ bật cười, nói: “Nào có ai mở quà ngay trước người tặng chứ? Thật thất lễ!”
Khương Bồng Cơ nháy mắt với anh, dưới ánh nến đôi mắt cô sâu thẳm mà sáng ngời: “Dựa theo quan hệ của ta và huynh, chút thất lễ này càng giống là tình thú hơn.”
Vệ Từ không lay chuyển được cô, chỉ có thể lấy ra một chiếc hộp vuông đỏ thẫm từ trong tay áo. Bên ngoài chiếc hộp này được phủ một lớp vật liệu không biết tên, lớp da ngoài sờ lên mềm mại nhẵn nhụi, cho dù Vệ Từ học rộng tài cao, anh cũng không phân biệt được đây là da lông của loài động vật nào.
Dưới ánh mắt sáng rực nhìn chăm chú của Khương Bồng Cơ, anh nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra. Dưới ánh nến, thứ đó phát ra ánh sáng trắng chói mắt, vô cùng rực rỡ đẹp mắt.
“Đây là nhẫn sao?”
Vệ Từ nhìn chăm chú, phát hiện nguồn gốc của ánh sáng trắng là từ châu báu được khảm bên trên bề mặt chiếc nhẫn.
Theo như anh biết, thứ chiếu sáng lấp lánh này gọi là “kim cương” ở quốc gia phương Tây xa xôi lưu truyền vào Trung Nguyên.
“Nghe nói độ cứng của kim loại này hiếm có trong thiên hạ, sắt thép đồng thau cũng không thể làm hỏng được chút gì... Bề mặt vật này sáng bóng trơn nhẵn, các vết cắt được sắp xếp theo quy luật, không giống như là hình thành một cách tự nhiên. Chủ công có biết người chế tác vật này là ai không? Lại có bản lĩnh chế tác thành hình dáng như vậy!”
Khương Bồng Cơ nói: “Một cặp nhẫn kim cương, của ta và huynh giống nhau.”
Cô không có cách nào cho Vệ Từ danh phận, càng không thể chiêu cáo thiên hạ, đối với Vệ Từ nhận nền giáo dục chính thống của cổ đại mà nói, đó là một điều tiếc nuối.
Trong lòng cô tự hỏi, xem chừng chính bản thân mình ở đời kia của Vệ Từ cũng không nghĩ đến việc này.
Bây giờ cô nhận ra, dĩ nhiên phải làm chút gì đó.
“Nhẫn kim cương?”
Vệ Từ nghi ngờ lấy hai chiếc nhẫn ra, phát hiện hai chiếc nhẫn này có kích cỡ khác nhau.
“Ta bí mật đo cỡ ngón tay của huynh để đi đặt làm riêng.” Khương Bồng Cơ nói: “Ta đeo lên giúp huynh được không?”
Cảm ơn lão thủ trưởng đã mua giúp, nếu không Khương Bồng Cơ chỉ còn cách tìm thợ kim hoàn ở thế giới này chế tác một đôi.