Khương Bồng Cơ cắn môi dưới của anh coi như trừng phạt, mỉm cười chế nhạo: “Chính nhân quân tử?”
Vệ Từ bất lực nói: “Từ cũng là đàn ông, là đàn ông cũng là quân tử, huống chi người mình thương đang nằm trong lòng, làm sao kiềm chế cho được?”
Dưới tình huống này còn yêu cầu anh lấy Liễu Hạ Huệ ra làm chuẩn, thật sự là làm khó cho anh rồi.
Nếu như chủ công an phận một chút, anh còn có thể chịu đựng được.
Cô châm lửa khắp nơi như vậy, anh thật sự không thể nhịn được nữa.
“Ta lại rất yêu thích dáng vẻ nói một đằng nghĩ một nẻo này của huynh.” Khương Bồng Cơ cười nói: “Bây giờ cư xử thẳng thắn thành khẩn thì càng cảm thấy đáng yêu.”
Vốn là người có tình, thoáng trêu chọc một chút là củi khô bốc cháy, huống chi hai người đã trong trạng thái thẳng thắn thành khẩn đối mặt nhau.
Khương Bồng Cơ trừng phạt lưu luyến gặm cắn cổ anh, Vệ Từ đành phải cố gắng duy trì tỉnh táo.
“Chủ công... Ngày mai bị người khác nhìn thấy dấu vết thì không tốt...”
Khương Bồng Cơ dùng răng nanh cắn một cái trên xương quai xanh của anh, không nhẹ không nặng, lực đạo kɧıêυ ҡɧí©ɧ khiến cho Vệ Từ khẽ hít vào một hơi.
“Ai nói ngày mai huynh có thể gặp người khác rồi?”
Vệ Từ: “...”
“Chúng ta có rất nhiều thời gian.” Khương Bồng Cơ cười nói: “Huynh nghĩ xem, vì sao kỳ nghỉ Tết năm nay ta lại cho nghỉ ngơi thoải mái như vậy?”
Vệ Từ: “...”
Tay Khương Bồng Cơ trượt xuống thắt lưng anh, vùng da thịt kia quá mẫn cảm, anh cũng không biết nhiệt độ cơ thể của một người lại có thể cao đến đáng sợ như vậy.
Dường như là bị nhiệt độ lòng bàn tay Khương Bồng Cơ đốt cháy, cả người anh khẽ run lên một cái, vành mắt ửng đỏ tỏa ra hơi nước mờ mịt như màn sương.
“Chủ công có đau không?”
Trong nháy mắt cơ thể hai người đều hơi cứng nhắc.
Một tay Khương Bồng Cơ vuốt ve mặt anh, lấp kín môi anh bằng một nụ hôn.
“Cuối cùng cũng có được người ngày đêm mong nhớ.” Chờ hô hấp anh loạn tiết tấu, cô mới hài lòng nói: “Sao có thể gọi là đau chứ, cái này gọi là xúc động.”
Canh ếch xanh nấu mười năm rốt cuộc cũng ra nồi rồi, dĩ nhiên Khương Bồng Cơ sẽ không dễ dàng buông tha Vệ Từ như vậy.
Vệ Từ cũng là thanh niên, trông nho nhã mảnh khảnh nhưng dù sao cũng là đàn ông, dĩ nhiên tình hình diễn ra không tệ.
Hai người càn quấy dây dưa cả đêm, cho đến khi chân trời phía xa hiện lên vệt sáng bạc, động tĩnh trong phòng ngủ mới dần dần dịu xuống.
“Ban ngày vẫn còn đang trong kỳ nghỉ Tết, ta muốn ngủ thẳng một giấc đến lúc tự tỉnh lại, huynh đừng có gọi ta dậy.”
Hai tay Khương Bồng Cơ ôm lấy cổ Vệ Từ, lộ ra chút mệt mỏi ngáp dài một hơi, khóe mắt ứa ra hai giọt nước mắt sinh lý.