“Nếu không... Từ gọi người chuẩn bị nước nóng tẩy rửa một chút?”
Khương Bồng Cơ lẩm bẩm: “Tỉnh dậy rồi hãy nói, bây giờ đi ngủ trước đi.”
Cô giống như bạch tuộc có tám xúc tu giam cầm anh trong ngực, nhắm mắt gối lên bả vai anh, tìm tư thế nằm thoải mái.
Vệ Từ hơi nghiêng đầu qua, mượn tia sáng ban mai xuyên qua cửa sổ giấy, miễn cưỡng thấy rõ dáng vẻ của cô.
Lúc anh nhìn thấy đôi môi hơi sưng đỏ của cô, bờ vai lộ ra ngoài chăn gấm điểm xuyết từng dấu hôn dấu tay đan xen vào nhau, bỗng dưng đỏ mặt.
Vệ Từ đưa tay qua kéo chăn gấm lên, che đậy vết tích chọc người ta mơ mộng kia đi, nằm đối mặt với cô đi vào giấc ngủ, chỉ lát sau đã rơi vào mộng đẹp.
Lúc Khương Bồng Cơ tỉnh lại đã khoảng giờ Mùi canh ba, một giờ bốn mươi lăm phút chiều.
Vệ Từ vẫn đang ngủ say bên cạnh, Khương Bồng Cơ không kinh động đến anh, đưa tay cầm lấy quần áo nằm rải rác bên cạnh giường, tùy ý khoác lên bả vai.
Có lẽ là làm ra tiếng động lớn, không bao lâu sau Vệ Từ cũng tỉnh lại, nhìn thấy bóng lưng Khương Bồng Cơ đang ngồi bên giường mặc quần áo.
“Huynh không ngủ thêm chút nữa sao?” Khương Bồng Cơ hỏi.
Vệ Từ ho khan một tiếng, nói: “Dù sao cũng nên gọi người đi chuẩn bị đồ vật. Nếu chủ công đi ra ngoài với bộ dáng này, sợ là tôi tớ trong phủ đều biết chuyện.”
Anh không phải là người thích hà khắc với người của mình. Trong phủ không chỉ có thùng tắm mà còn có phòng dùng để tắm rửa, nói trắng ra thì chính là bể nước nóng tương đối lớn. Vào mùa đông có thể vừa ngâm nước nóng vừa uống chút rượu, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, vừa thoải mái lại hưởng thụ.
Khương Bồng Cơ lười biếng nằm sấp lên thành bể tắm, hơi khép mắt lại, hơi nước bốc lên xông hơi làn da cô trắng nõn ửng hồng, vô cùng quyến rũ.
Vệ Từ định đi đến thùng tắm phía sau tấm bình phong rửa mặt nhưng vừa mới di chuyển được nửa bước, cô đã mở mắt ra, trong ánh mắt mang theo mấy phần uy hϊếp.
Thấy Vệ Từ thu chân lại, lúc này Khương Bồng Cơ mới lười biếng nhắm hai mắt lại lẩm bẩm: “Tóc ướt bết dính, không thoải mái…”
Một lúc sau, cô phát hiện Vệ Từ lấy một chậu gỗ đến, trong chậu gỗ đựng nước ấm sạch sẽ, anh vớt mái tóc dài rải rác trong nước của cô lên.
Khương Bồng Cơ thường xuyên cắt tóc định kỳ, nhưng tóc cô vẫn rất dài, lúc tẩy gội cũng mất nhiều thời gian công sức. Lúc cô mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình đang dựa vào đầu gối Vệ Từ, tóc dài đã được gội sạch sẽ, đôi tay tinh tế thon dài đang dùng vải khô tỉ mỉ lau mái tóc ẩm ướt của cô.
Vệ Từ thấy cô tỉnh lại, đưa tay quấn mái tóc dài của cô lại, rồi lấy trâm cài tóc cố định lại.