Khương Bồng Cơ mỉm cười đưa tay, trượt dọc từ bả vai anh đến cổ của anh, đầu ngón tay phác họa yết hầu.
“Huynh đã gội đầu giúp ta rồi, nếu không thì cũng phụ trách tắm cho ta luôn đi? Đây cũng không tính là mạo phạm vượt quá bổn phận đúng không?”
Vệ Từ: “...”
Lúc hai người càn quấy xong xuôi thì cũng đã qua nửa canh giờ rồi.
Khương Bồng Cơ lấy quần áo treo trên mắc áo xuống, hơi căn chỉnh lại một phen, cô phát hiện ra bộ quần áo này được may đo dựa theo dáng người của cô.
“Tử Hiếu thật đúng là nhân vật tiêu biểu của nói một đằng nghĩ một nẻo.”
Khương Bồng Cơ dựa lên tấm bình phong nhìn “trộm” Vệ Từ đang mặc lên từng lớp áo một, ánh mắt mang theo thưởng thức không che giấu chút nào.
“Từ làm sao?”
“Sao chỗ ở của huynh lại có áo yếm đồ lót vừa vặn với ta? Chỗ ở của huynh không có nữ quyến nào cả, không phải chuẩn bị cho ta thì chẳng lẽ là chuẩn bị cho mình sao?” Khương Bồng Cơ cười híp mắt lại: “Nếu như điều này còn không phải là nói một đằng nghĩ một nẻo, vậy thì cái gì mới gọi nói một đằng nghĩ một nẻo đây?”
“Từ cũng là đàn ông, đối mặt người con gái mình hâm mộ, sao không động tâm cho được?” Vệ Từ im lặng một lúc rồi mới mở miệng nói tiếp: “Hơn nữa, chủ công thường xuyên ngủ lại quý phủ, cũng nên sắm mấy bộ quần áo, để phòng ngừa khi cần đến. Nếu như vậy có thể làm cho chủ công vui vẻ thì sự chuẩn bị này cũng không tính là vô ích.”
Khương Bồng Cơ mắng yêu: “Luôn cảm thấy Tử Hiếu mở ra phong ấn đặc biệt nào đó.”
Cả người mạnh dạn hơn trước kia rất nhiều, nhìn cũng không gò bó như trước nữa, đây là chuẩn bị giải phóng bản thân mình sao?
Sự thật chứng minh, người tự giải phóng bản thân mình chỉ có Khương Bồng Cơ cô, Vệ Từ vẫn là Vệ Từ.
Cây thông lùn trong sân phủ kín một lớp tuyết dày, Khương Bồng Cơ làm tổ bên cửa sổ, bên cạnh là lò lửa nên cô không cảm thấy lạnh. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Vệ Từ để cho phòng bếp chuẩn bị thức ăn rượu nóng phong phú.
Sau khi ăn uống no say, hai mắt Khương Bồng Cơ nửa khép nửa mở, hai tay giao nhau để ra sau đầu, mái tóc dài đen nhánh trải ra như thác nước.
“Rất lâu rồi không có thời gian thanh nhàn như vậy. Không có công văn và những chuyện thế tục quấn thân, trong chốc lát lại không thích ứng được. Trước đây, lúc Tử Hiếu chưa xuất sĩ thì gϊếŧ thời gian bằng cách nào?” Khương Bồng Cơ hỏi: “Nếu như không có chuyện gì để làm, ngồi không nhiều cũng cảm thấy nhàm chán, huynh nói có phải thế không?”
Vệ Từ trả lời: “Thưởng trà nấu rượu, cầm kỳ thư họa đều có thể gϊếŧ thời gian, cũng có thể ra ngoài đi thăm bạn bè, đi dự tiệc.”