Kỳ Quan Nhượng mặt không cảm xúc nói: “Bốn bộ tộc Nam Man... bị diệt tộc.”
Bước chân Vệ Từ dừng lại, suýt nữa không đứng vững, vô thức bắt lấy cánh tay Kỳ Quan Nhượng: “Cái gì?”
Kỳ Quan Nhượng lặp lại: “Vừa rồi có một phong thư mật khẩn cấp, liên minh Nam Thịnh đại thắng bốn bộ tộc Nam Man, đại quân chỉ huy binh lính xông thẳng vào vùng nội địa bốn tộc Nam Man, bắt hơn triệu tù binh. Theo trong thư viết, liên minh Nam Thịnh nhiều lần bàn bạc trao đổi, đưa ra quyết định diệt tộc. Cho dù là nam nữ già trẻ, một người cũng không được sống sót. Liên minh Nam Thịnh thật đúng là đủ tàn nhẫn, chém gϊếŧ mấy ngày liên tiếp mới gϊếŧ sạch tất cả người Man.”
Vệ Từ nghe xong rét run cả người, giọng nói khàn đặc: “Nam Thịnh... Sao có thể làm ra hành động hồ đồ này...”
Dựa theo tính toán thời gian, khoảng cách kiếp trước An Thôi dốc hết tất cả gϊếŧ chết bốn bộ tộc Nam Man còn phải rất nhiều năm sau nữa mà.
Kiếp trước tàn sát hơn sáu trăm ba mươi tám nghìn người bốn bộ tộc Nam Man, cho dù là đàn ông, đàn bà, người già, trẻ nhỏ hay trẻ sơ sinh còn đang gào khóc đòi ăn, gần như không có người nào thoát nạn. Kiếp này còn thê thảm hơn nữa, đạt tới con số hơn một triệu người... Liên minh Nam Thịnh bị điên rồi ư!
“Sức lực chiến đấu của bốn bộ tộc Nam Man không tầm thường, khoảng chừng hơn một triệu người, sao có thể dễ dàng để cho liên minh giành được thắng lợi kia chứ?”
Kỳ Quan Nhượng nói: “Trời không thành toàn! Bên trong biên cảnh Nam Man bùng phát bệnh dịch cực kỳ đáng sợ, vô số người chết và bị thương, sức lực chiến đấu của thanh niên trai tráng mười phần không giữ được một phần.”
Cho dù Kỳ Quan Nhượng hay là Vệ Từ, bọn họ cũng không thể tưởng tượng được trận bệnh dịch này là kế hoạch có chủ ý.
Thân thể tộc nhân Nam Man cường tráng cũng không chịu đựng được sự tra tấn của bệnh dịch, mới đầu còn có thể chống đỡ được, sau một khoảng thời gian dài thì tử thương vô số.
Nghe nói vào thời điểm nghiêm trọng nhất, một ngày có hơn mười nghìn thanh niên trai tráng bệnh chết.
Vệ Từ truy hỏi: “Bệnh dịch? Liên minh thì sao? Hai quân giao chiến với nhau, bốn bộ tộc Nam Man gặp họa, không có lý nào liên minh có thể đứng ngoài cuộc.”
“Liên minh cũng có thương vong, có điều tình hình tốt hơn bốn bộ tộc Nam Man nhiều.” Kỳ Quan Nhượng nói: “Khí độc bùng phát trong bốn bộ tộc Nam Man, nhiệt độ không khí ẩm thấp, bất lợi cho nghỉ ngơi chữa trị, dĩ nhiên bệnh dịch càng thêm trầm trọng. Liên minh tốt xấu gì còn có dược liệu quân y, bệnh tình luôn có thể khống chế được.”
Vệ Từ cả kinh, trong đầu trống rỗng, dường như trong nháy mắt bị người ta lôi trở về tình cảnh kiếp trước.