Hơn sáu trăm ba mươi tám nghìn người chết ở cùng một chỗ, chôn sống, chém đầu, dường như toàn bộ bầu trời đều bị máu của bọn họ nhuộm thành màu đỏ. Vietwriter.vn
Người không phải cỏ cây, lòng dạ cũng không phải sắt đá, tâm trạng lúc đó của Vệ Từ có thể tưởng tượng ra được.
Phong Chân chau mày hỏi: “Chủ công triệu tập chúng ta là vì cái gì?”
Kỳ Quan Nhượng cười lạnh hỏi lại: “Bốn bộ tộc Nam Man bị diệt rồi, chúng ta có thể cho Nam Thịnh thời cơ thở dốc sao?”
Đương nhiên là thừa dịp hắn bị bệnh mà đòi mạng của hắn nha!
Đợi đến khi ba người Kỳ Quan Nhượng đi tới phòng nghị sự, mọi người đã có mặt gần như đầy đủ rồi.
Sau khi hành lễ, ba người đều tự ngồi vào ghế của mình, Vệ Từ vẫn là dáng vẻ mất tập trung, sắc mặt hơi nhợt nhạt.
Khương Bồng Cơ nhìn rồi nhíu mày lại, nếu không có chuyện gì quan trọng, dựa vào tinh thần trách nhiệm của Vệ Từ thì anh sẽ không thất thần trong lúc làm việc công đâu.
Cô nhìn quanh một vòng, xác định những tâm phúc có thể tới đều đã tới hết rồi, lúc này cô mới đằng hắng cổ họng, nói ra nguyên nhân của lần triệu tập khẩn cấp này.
“Sáng nay ta nhận được một phong thư mật khẩn cấp tới từ Nam Thịnh, liên minh ở Nam Thịnh tấn công bên trong bốn bộ Nam Man, bắt được hơn một triệu tù binh. Thông qua bàn bạc giữa các chư hầu trong liên minh, nhất trí thông qua quyết định gϊếŧ bốn bộ tộc Nam Man.” Ánh mắt của Khương Bồng Cơ bình tĩnh, giống như đang nói một việc nhỏ không có gì quan trọng.
Trước khi tới đây mọi người cũng đã nghe được tin đồn, nhưng chân chính nghe được tin tức như vậy từ miệng Khương Bồng Cơ, đến cả đám Dương Tư cũng lộ ra vẻ chấn động. Thời loạn lạc mạng người như cỏ rác, đánh giặc luôn có người phải chết, bọn họ đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng cùng lúc gϊếŧ chết cả triệu người...
Lý Uân thử hỏi dò: “Một triệu thanh niên trai tráng ư?”
Khương Bồng Cơ tức giận nói: “Dân cư của bốn bộ tộc Nam Man vốn đã không nhiều lắm, sau gần mười năm loạn lạc, lấy đâu ra mà còn tới một triệu thanh niên trai tráng? Nếu như bọn chúng có được triệu thanh niên này, đã quét sạch liên minh Nam Thịnh từ lâu rồi. Hơn một triệu dân cư này, phần lớn đều là những người tuổi đã già, phụ nữ và trẻ em, trẻ sơ sinh, có lẽ là cả những cái thai trong bụng các cô gái. Liên minh Nam Thịnh đang trút hết mối hận nước mất nhà tan, thật sự quyết tâm tàn nhẫn...”
Bốn bộ tộc Nam man đánh giặc mấy năm nay, tốc độ tiêu hao thanh niên trai tráng bỏ xa tốc độ bổ sung, hơn nữa còn có đợt bệnh dịch năm ngoái khiến chiến lực bị hao tổn nghiêm trọng. Nếu không phải dịch bệnh bùng nổ không bao lâu thời tiết liền chuyển lạnh, ức chế phần nào tình hình bệnh dịch, nhất định sẽ có nhiều người hơn nữa bị bệnh dịch cướp mất tính mạng.